.. Nhưng trong một ngày đặc biệt như thế này, ý tưởng của Tuấn cũng không khỏi khiến cô cảm thấy thú vị... [FONT=Times New Roman,Times,serif]Mùa đông bạn thích làm gì nhất? Ngủ vùi trong chăn ấm hay ngồi bên bếp than hồng, xuýt xoa ăn cái gì đó vừa thật cay, vừa thật nóng? Có khi nào tỉnh dậy vào buổi sáng mùa đông giá buốt, bạn chợt thấy thèm một được mút mát một chiếc kem sô-cô-la lạnh tới tê răng? [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Thùy là như vậy. Cô thích những thứ chẳng giống ai nên mọi người gọi cô là Thùy "quái". Thùy không có cái vẻ xinh đẹp của cô gái tuổi trưởng thành, không có nét dịu dàng của thiếu nữ mới lớn... Khi sinh cô ra, bố mẹ âu yếm ôm cô trong vòng tay nựng nịu. Bố đặt tên cô là Thùy - thùy mị, những mong cô sẽ là cô gái hiền dịu. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Mẹ nâng niu chăm chút cho Thùy suối tóc suốt mười mấy năm trời. Nhưng đến khi Thùy vào đại học, việc đầu tiên cô làm là cắt phăng suối tóc. Khi cô lúc lắc về nhà với mái tóc ngắn ngủn ôm sát khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, mẹ đứng sững trước cửa nhà, không nói nổi một lời. Mãi sau này, mỗi lần có dịp ngủ chung giường với con gái, mẹ vẫn đưa tay vuốt mái tóc ngắn hẫng của Thùy mà thở dài. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Rồi Thùy cũng có người theo đuổi. Đó là anh chàng trông bề ngoài rất thư sinh, ẻo lả. Tuấn - tên anh chàng, tương lai sẽ là một thầy giáo, mà lại là thầy giáo dạy văn. Dù không nói ra nhưng trong lòng Thùy không mấy mặn mà với những anh chàng như Tuấn. Cô không thích mẫu con trai óng chuốt chỉnh chu và ẻo lả. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Khi nguời ta đã không thích, người ta nghĩ ra đủ mọi lý do để từ chối. Thùy không chỉ từ chối mà cô còn thẳng thừng bày những trò oái oăm để gây khó dễ những mong Tuấn sẽ nản lòng. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Chẳng hạn như hôm trước, trời mưa lâm thâm, mưa đầu đông không nặng hạt nhưng cũng mang lại cảm giác buốt rát. Tan học, trong khi cả lớp đứng ngơ ngẩn nhìn màn mưa, Thùy ngông nghênh khoác ba-lô lên vai, trước khi bước lẫn vào mưa, cô còn nhún vai: "Mưa thế này biết bao giờ mới tạnh mà đợi". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Cũng có một vài người không đủ kiên nhẫn đợi, vội vã lao mình vào mưa. Nhìn Thùy nghênh nghênh mái tóc ngắn bước chậm rãi, Tuấn vội vàng đuổi theo. Ngay cả khi Tuấn xòe chiếc ô màu xanh nhạt vừa mượn của ai đó ra che cho Thùy cũng chẳng khiến cô xúc động. Thùy khó chịu bởi ý nghĩ mình đang thu hút sự chú ý của bạn bè. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Cô quay sang nhìn Tuấn thật nhanh và buông lời gắt gỏng: "Tuấn kệ tôi!". Nhưng hóa ra Tuấn lại là một anh chàng lỳ lợm. Không nản lòng trước những trò thử thách của Thùy, thậm chí nhiều lúc thái độ của Tuấn còn khiến Thùy thấy nản. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Hôm sinh nhật cô, Tuấn gõ cửa phòng trọ của Thùy rất sớm. Trong khi cô còn đang ngái ngủ, Tuấn đã lôi tuột cô đi mà không cần biết Thùy có đồng ý hay không. Vừa phóng xe dọc con đường Thanh Niên lộng gió, Tuấn vừa hào hứng: "Mình vừa "tầm" được một chỗ xem bói rất chuẩn!". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Núp mình sau lưng Tuấn, Thùy suýt ngã bật khỏi xe. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ bắt đầu một tuổi mới lớn bằng những lời bói toán xưa nay vẫn bị cô coi là nhảm nhí. Nhưng trong một ngày đặc biệt như thế này, ý tưởng của Tuấn cũng không khỏi khiến cô cảm thấy thú vị. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Dần dần, Thùy cũng chấp nhận coi Tuấn như một người bạn thân. Cô bắt đầu quen với việc gặp anh mỗi ngày, ngồi sau xe và chia sẻ với anh mọi chuyện linh tinh. Chơi với Tuấn rồi Thùy mới nhận ra, đằng sau cái vẻ óng chuốt chỉnh chu của một thầy giáo văn tương lai, Tuấn là anh chàng mạnh mẽ và nhiệt tình. Bên một chàng trai như thế, Thùy cũng ít nhiều thấy mình trở nên dịu dàng, mềm mại hơn. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Chính Thùy cũng thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra điều đó. Cô mơ hồ nhận ra cảm giác bâng khuâng mỗi khi nghĩ đến Tuấn. Nhưng họ vẫn chưa là một đôi chỉ bởi một điều, Tuấn chưa vượt qua lời "thách đố" của Thùy, rằng cô sẽ chỉ yêu người nào dám ăn kem vào ngày lạnh nhất mùa đông cùng với cô. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Một ngày mùa đông u ám, Tuấn không xuất hiện như thường lệ. Gọi điện không được, nhắn tin cũng không thấy anh trả lời. Cả buổi học Thùy không sao tập trung vào lời thầy giảng. Cuối buổi học, bỗng dưng Tuấn xuất hiện, Thùy mừng muốn rơi nước mắt. Họ lại rong ruổi trên con đường Thanh Niên. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Tuấn bất chợt nắm chặt bàn tay đang tái đi vì lạnh của Thùy: "Anh mua kem nhé!". Thùy im lặng cảm nhận sự bâng khuâng đang lan tỏa trong tim. "Nhưng hôm nay là sinh nhật anh. Thùy cho anh một điều ước nhé! Anh sẽ ăn hộ em chiếc kem này. Anh không muốn mình sẽ hôn một đôi môi lạnh cóng vì kem...". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Đến bây giờ, Thùy cũng chẳng hiểu có nên coi đó là lời tỏ tình hay không - dù họ đã yêu nhau. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Thùy là như vậy. Cô thích những thứ chẳng giống ai nên mọi người gọi cô là Thùy "quái". Thùy không có cái vẻ xinh đẹp của cô gái tuổi trưởng thành, không có nét dịu dàng của thiếu nữ mới lớn... Khi sinh cô ra, bố mẹ âu yếm ôm cô trong vòng tay nựng nịu. Bố đặt tên cô là Thùy - thùy mị, những mong cô sẽ là cô gái hiền dịu. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Mẹ nâng niu chăm chút cho Thùy suối tóc suốt mười mấy năm trời. Nhưng đến khi Thùy vào đại học, việc đầu tiên cô làm là cắt phăng suối tóc. Khi cô lúc lắc về nhà với mái tóc ngắn ngủn ôm sát khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, mẹ đứng sững trước cửa nhà, không nói nổi một lời. Mãi sau này, mỗi lần có dịp ngủ chung giường với con gái, mẹ vẫn đưa tay vuốt mái tóc ngắn hẫng của Thùy mà thở dài. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Rồi Thùy cũng có người theo đuổi. Đó là anh chàng trông bề ngoài rất thư sinh, ẻo lả. Tuấn - tên anh chàng, tương lai sẽ là một thầy giáo, mà lại là thầy giáo dạy văn. Dù không nói ra nhưng trong lòng Thùy không mấy mặn mà với những anh chàng như Tuấn. Cô không thích mẫu con trai óng chuốt chỉnh chu và ẻo lả. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Khi nguời ta đã không thích, người ta nghĩ ra đủ mọi lý do để từ chối. Thùy không chỉ từ chối mà cô còn thẳng thừng bày những trò oái oăm để gây khó dễ những mong Tuấn sẽ nản lòng. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Chẳng hạn như hôm trước, trời mưa lâm thâm, mưa đầu đông không nặng hạt nhưng cũng mang lại cảm giác buốt rát. Tan học, trong khi cả lớp đứng ngơ ngẩn nhìn màn mưa, Thùy ngông nghênh khoác ba-lô lên vai, trước khi bước lẫn vào mưa, cô còn nhún vai: "Mưa thế này biết bao giờ mới tạnh mà đợi". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Cũng có một vài người không đủ kiên nhẫn đợi, vội vã lao mình vào mưa. Nhìn Thùy nghênh nghênh mái tóc ngắn bước chậm rãi, Tuấn vội vàng đuổi theo. Ngay cả khi Tuấn xòe chiếc ô màu xanh nhạt vừa mượn của ai đó ra che cho Thùy cũng chẳng khiến cô xúc động. Thùy khó chịu bởi ý nghĩ mình đang thu hút sự chú ý của bạn bè. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Cô quay sang nhìn Tuấn thật nhanh và buông lời gắt gỏng: "Tuấn kệ tôi!". Nhưng hóa ra Tuấn lại là một anh chàng lỳ lợm. Không nản lòng trước những trò thử thách của Thùy, thậm chí nhiều lúc thái độ của Tuấn còn khiến Thùy thấy nản. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Hôm sinh nhật cô, Tuấn gõ cửa phòng trọ của Thùy rất sớm. Trong khi cô còn đang ngái ngủ, Tuấn đã lôi tuột cô đi mà không cần biết Thùy có đồng ý hay không. Vừa phóng xe dọc con đường Thanh Niên lộng gió, Tuấn vừa hào hứng: "Mình vừa "tầm" được một chỗ xem bói rất chuẩn!". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Núp mình sau lưng Tuấn, Thùy suýt ngã bật khỏi xe. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ bắt đầu một tuổi mới lớn bằng những lời bói toán xưa nay vẫn bị cô coi là nhảm nhí. Nhưng trong một ngày đặc biệt như thế này, ý tưởng của Tuấn cũng không khỏi khiến cô cảm thấy thú vị. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Dần dần, Thùy cũng chấp nhận coi Tuấn như một người bạn thân. Cô bắt đầu quen với việc gặp anh mỗi ngày, ngồi sau xe và chia sẻ với anh mọi chuyện linh tinh. Chơi với Tuấn rồi Thùy mới nhận ra, đằng sau cái vẻ óng chuốt chỉnh chu của một thầy giáo văn tương lai, Tuấn là anh chàng mạnh mẽ và nhiệt tình. Bên một chàng trai như thế, Thùy cũng ít nhiều thấy mình trở nên dịu dàng, mềm mại hơn. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Chính Thùy cũng thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra điều đó. Cô mơ hồ nhận ra cảm giác bâng khuâng mỗi khi nghĩ đến Tuấn. Nhưng họ vẫn chưa là một đôi chỉ bởi một điều, Tuấn chưa vượt qua lời "thách đố" của Thùy, rằng cô sẽ chỉ yêu người nào dám ăn kem vào ngày lạnh nhất mùa đông cùng với cô. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Một ngày mùa đông u ám, Tuấn không xuất hiện như thường lệ. Gọi điện không được, nhắn tin cũng không thấy anh trả lời. Cả buổi học Thùy không sao tập trung vào lời thầy giảng. Cuối buổi học, bỗng dưng Tuấn xuất hiện, Thùy mừng muốn rơi nước mắt. Họ lại rong ruổi trên con đường Thanh Niên. [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Tuấn bất chợt nắm chặt bàn tay đang tái đi vì lạnh của Thùy: "Anh mua kem nhé!". Thùy im lặng cảm nhận sự bâng khuâng đang lan tỏa trong tim. "Nhưng hôm nay là sinh nhật anh. Thùy cho anh một điều ước nhé! Anh sẽ ăn hộ em chiếc kem này. Anh không muốn mình sẽ hôn một đôi môi lạnh cóng vì kem...". [/FONT]
[FONT=Times New Roman,Times,serif]Đến bây giờ, Thùy cũng chẳng hiểu có nên coi đó là lời tỏ tình hay không - dù họ đã yêu nhau. [/FONT]