Trả lại tên cho con
Đã không biết bao nhiêu lần Nhung đã khóc trên tay vú Như - người đã gần như là người bạn tâm tình kể từ khi Nhung còn bé. Kể cũng lạ, nhà đâu có đông, lúc nào cũng chỉ có vẻn vẹn ba người đàn bà là mẹ, Nhung và vú Như sống với nhau trong căn nhà nhỏ, vậy mà Nhung lại có cảm giác giữa hai mẹ con cô luôn có một bức tường vô hình ngăn cách.
Đó là bức tường gì thì Nhung cũng không biết nữa, nhưng cứ nhìn ánh mắt mẹ nhìn Nhung như muốn trút mọi căm hờn mới thấy đáng sợ biết nhường nào. Nhung tự hỏi liệu mẹ có phải là mẹ ruột của mình không nhỉ và câu trả lời chắc chắn là điều đó rồi, nhưng sao mẹ lại vậy, lại không âu yếm cô như bao người mẹ khác?
Và lúc đó chỉ có vú Như để Nhung trút bầu tâm sự. Tâm sự của một cô gái từ khi năm tuổi đã không được sống cùng với bố và lại mang một cái tên nặng nề Nguyễn Song Hận.
Tuổi thơ của Nhung không có đòn roi nhưng chẳng khi nào thiếu những giọt nước mắt, nước mắt của sự tủi hờn của cái tên Nguyễn Song Hận kia. Tại sao mẹ lại đặt cho Nhung cái tên như vậy, cái tên luôn làm cô trở thành trò cười của những đứa bạn cùng trang lứa. Mẹ đã không giải thích gì vì cái tên kỳ quái đó và chỉ nhìn Nhung mà nói: “Đó là cái tên sẽ đi theo suốt cuộc đời của con”.
Sao mẹ có thể lạnh lùng mà trả lời một đứa trẻ mới chỉ có tám tuổi cơ chứ, một lời nói ngọt ngào hay một lời giải thích dù là giả dối mẹ cũng không muốn nói ra và Nhung đã gào lên như thể tiếng gầm rít của sóng biển: “Con hận mẹ, hận vì cái tên mà mẹ đã đặt cho con và hận vì mẹ đã không cho con gặp bố”.
Một cái tát trời giáng ngay sau câu nói đó: “Mày cút đi, cút đi theo thằng cha phản bội của mày đi”. Và mẹ đã bỏ đi ngay sau đó để mặc Nhung trong tiếng khóc tức tưởi. Những lúc đó vú Như chỉ biết ôm Nhung vào lòng mà an ủi: “Rồi sẽ có một ngày khi con đủ khôn lớn vú sẽ kể cho con nghe tất cả, chắc chắn con sẽ thông cảm cho mẹ của con, thông cảm với tất cả những gì bà ấy đã làm dù không đúng”.
Và đúng như lời vú Như nói, Nhung đã cảm thông hoàn toàn và càng thấy thương mẹ hơn khi nghe kể về cuộc đời của mẹ, cuộc đời của một người đàn bà luôn yêu hết mình.
Mười tám tuổi mẹ đẹp như một đóa hoa hồng đài các, cao sang. Ông bà ngoại lúc đó phải tự hào và mát mặt với họ hàng và hàng xóm lắm khi cô con gái độc nhất của mình vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi.
Khỏi phải nói, biết bao nhiêu chàng trai con nhà giàu đến trồng cây si nhưng dường như đối với mẹ bọn họ chẳng tạo cho mẹ cảm xúc gì, mẹ thà ngồi học thâu đêm cùng những quyển sách dày cộp còn hơn ngồi tiếp chuyện những anh chàng mà mẹ cho là vô bổ đó.
Rồi thì như một định mệnh, bố xuất hiện mà trên mình chẳng có chút hào quang nào cả - một chàng sinh viên nhà quê chính gốc quanh năm chỉ biết đến củ khoai, củ sắn. Tất nhiên là ông bà ngoại chẳng bao giờ đồng ý, họ ra sức phản đối tình yêu giữa bố và mẹ Nhung.
Nhưng vượt lên tất cả, mẹ vẫn quyết tâm yêu và sống với chỉ một tình yêu đó. Mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà và bị khước từ mọi quyền lợi dù mẹ có là đứa con duy nhất của ông bà ngoại đi chăng nữa. Khỏi phải nói mẹ đã khóc sưng cả mắt như thế nào, cái giây phút mà ông bà ngoại từ mẹ và những lời nói của ông bà ngoại cho đến giờ mẹ vẫn còn nhớ: “Mày hãy nhớ đến ngày hôm nay, cái ngày mà tao và mẹ mày chính thức từ mày - đứa con không biết nghe lời. Tại sao bao nhiêu thằng tử tế mày không ưng mà lại ưng cái thằng nhà quê nghèo kiết xác ấy? Không chỉ vậy, cái ánh mắt và bản tính lỳ lợm cùng khuôn mặt chuột kẹp của nó, tao không bao giờ tin nó sẽ tử tế suốt đời với mày con ạ. Cứ nhớ lấy, dù có khổ, có như thế nào đi chăng nữa thì đừng có về cái nhà này mà van xin chúng tao. Coi như chúng tao không có đứa con gái như mày”.
Ông ngoại đã khóc nấc lên rồi lấy va ly quần áo của mẹ ném ra cửa dù khi đó mẹ mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp đại học. Thương mẹ, bà ngoại đã lén bảo vú Như đi theo mẹ mà không để ông ngoại biết cho đến tận bây giờ.
Rồi thì bao khó khăn chồng chất cũng qua đi, từ một cô tiểu thư chẳng biết làm gì thì nay mẹ đã đứng lên từ trong những vất vả đó. Cái đói, cái rét và kể cả khi trong túi chẳng có lấy một đồng, con ốm con đau nhưng tình yêu mà mẹ dành cho bố thì chẳng bao giờ phai nhạt. Mẹ đã hạnh phúc và dâng hiến cả tuổi trẻ, ước mơ cùng cái hiếu nghĩa của một đứa con gái với cha mẹ của mình.
Nhung đã sinh ra trong hạnh phúc tuy chưa đủ tròn đầy của hai bố mẹ. Cái tên Nguyễn Hồng Nhung đã theo sát Nhung cho đến khi Nhung năm tuổi. Thời khắc của sự đau khổ đã đến, bố chạy theo người đàn bà khác, chạy theo cái viễn cảnh mà người đàn bà đó vẽ lên cho bố để rồi bố phụ mẹ, phụ lại tất cả những gì mà mẹ đã dành cho bố.
Mẹ đã không còn biết đến sĩ diện để đến mà van xin bố, nhưng lạnh lùng đến vô cảm, bố chỉ biết đến có mình: “Cô hãy buông tha cho tôi, để tôi được làm những điều mình muốn. Hãy về với bố của cô, người luôn coi tôi chẳng là gì hết. Tôi đã chiến thắng tất cả những thằng đàn ông có ý định với cô, một thằng nghèo kiết xác như tôi đã lấy được một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng cái tôi được hóa ra lại chẳng nhiều. Không có lấy một chút của cải, vậy là thời gian năm năm qua đã là quá đủ những gì tôi đối với cô, hãy để tôi có được ước mơ của chính mình, ước mơ làm giàu và trở thành ông chủ”.
Mẹ đã cay đắng khi nhận ra điều đó quá muộn và quyết định thay tên đổi họ cho Nhung thành Nguyễn Song Hận. Hận vì bố mà mẹ bị ông bà ngoại từ và hận vì mẹ đã bị bố phụ bạc.
Lời vú Như kể càng giúp Hân hiểu rằng tại sao mà mẹ lại hận bố đến thế, kể cả khi chuyện xảy ra đã muời lăm năm. Không cho bố gặp con gái của mình, liệu đó có phải là sự trừng phạt của mẹ hay không, nhưng niềm khao khát được gặp bố của Nhung thì luôn khiến mẹ con Nhung không có điểm chung.
Với Nhung, dù bố có đã có nhiều sai lầm trong quá khứ như thế nào thì Nhung cũng không thể coi bố là người dưng được, kể cả khi mẹ phủ nhận dòng máu đang chảy trong người Nhung thì nó mãi mãi là dòng máu của bố - người đã bỏ mẹ con Nhung. Để rồi bây giờ bố phải sống trong sự cô đơn và bệnh tật.
Bố đã không thể có thêm một đứa con nào và có thể vì lẽ đó bố mới tìm đến Nhung để bù đắp những thiếu hụt mà cô đã phải trải qua trong mười lăm năm qua. Bố muốn Nhung phải được trở về với cái tên ban đầu của mình, cái tên mà dù trong năm năm ngắn ngủi bố mẹ sống bên nhau nhưng đó cũng là cái tên của sự kết tinh tình yêu.
Dứt khoát không đồng ý và mẹ đã đuổi bố ra khỏi nhà của mình với đôi mắt căm hờn. Phải mất nhiều thời gian thuyết phục mẹ, cuối cùng Nhung và mẹ chỉ kịp đến để nghe câu cuối cùng của bố. Trong tiếng thều thào bố đã khóc, những giọt nước mắt hối hận: “Anh xin lỗi và ngàn lần xin lỗi em, hãy cho anh là người cởi bỏ những nút thắt hận thù của em. Cho anh được một lần gọi con gái bằng cái tên Hồng Nhung của nó, em hãy trả cho con cái tên mà vốn dĩ nó đã có, chỉ có thế anh mới ra đi mà không ân hận”.
Bố chỉ kịp nấc lên mà không kịp nghe tiếng đồng ý khe khẽ của mẹ. Thế là mẹ đã tha thứ cho bố, tha thứ cho những gì bố đã gây ra cho mẹ và lần thứ hai Nhung được trở lại là Nhung - cô bé Nguyễn Hồng Nhung thuở nào.
Mẹ ôm Nhung vào lòng, lần đầu tiên Nhung thấy mẹ thật gần gũi, hơi thở của mẹ thật ấm áp và Nhung thì thầm vào tai mẹ: “Con mãi yêu mẹ dù con có là Song Hận đi chăng nữa”.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=798&vartinid=4170&varnhomid=2
Đã không biết bao nhiêu lần Nhung đã khóc trên tay vú Như - người đã gần như là người bạn tâm tình kể từ khi Nhung còn bé. Kể cũng lạ, nhà đâu có đông, lúc nào cũng chỉ có vẻn vẹn ba người đàn bà là mẹ, Nhung và vú Như sống với nhau trong căn nhà nhỏ, vậy mà Nhung lại có cảm giác giữa hai mẹ con cô luôn có một bức tường vô hình ngăn cách.
Đó là bức tường gì thì Nhung cũng không biết nữa, nhưng cứ nhìn ánh mắt mẹ nhìn Nhung như muốn trút mọi căm hờn mới thấy đáng sợ biết nhường nào. Nhung tự hỏi liệu mẹ có phải là mẹ ruột của mình không nhỉ và câu trả lời chắc chắn là điều đó rồi, nhưng sao mẹ lại vậy, lại không âu yếm cô như bao người mẹ khác?
Và lúc đó chỉ có vú Như để Nhung trút bầu tâm sự. Tâm sự của một cô gái từ khi năm tuổi đã không được sống cùng với bố và lại mang một cái tên nặng nề Nguyễn Song Hận.
Tuổi thơ của Nhung không có đòn roi nhưng chẳng khi nào thiếu những giọt nước mắt, nước mắt của sự tủi hờn của cái tên Nguyễn Song Hận kia. Tại sao mẹ lại đặt cho Nhung cái tên như vậy, cái tên luôn làm cô trở thành trò cười của những đứa bạn cùng trang lứa. Mẹ đã không giải thích gì vì cái tên kỳ quái đó và chỉ nhìn Nhung mà nói: “Đó là cái tên sẽ đi theo suốt cuộc đời của con”.
Sao mẹ có thể lạnh lùng mà trả lời một đứa trẻ mới chỉ có tám tuổi cơ chứ, một lời nói ngọt ngào hay một lời giải thích dù là giả dối mẹ cũng không muốn nói ra và Nhung đã gào lên như thể tiếng gầm rít của sóng biển: “Con hận mẹ, hận vì cái tên mà mẹ đã đặt cho con và hận vì mẹ đã không cho con gặp bố”.
Một cái tát trời giáng ngay sau câu nói đó: “Mày cút đi, cút đi theo thằng cha phản bội của mày đi”. Và mẹ đã bỏ đi ngay sau đó để mặc Nhung trong tiếng khóc tức tưởi. Những lúc đó vú Như chỉ biết ôm Nhung vào lòng mà an ủi: “Rồi sẽ có một ngày khi con đủ khôn lớn vú sẽ kể cho con nghe tất cả, chắc chắn con sẽ thông cảm cho mẹ của con, thông cảm với tất cả những gì bà ấy đã làm dù không đúng”.
Và đúng như lời vú Như nói, Nhung đã cảm thông hoàn toàn và càng thấy thương mẹ hơn khi nghe kể về cuộc đời của mẹ, cuộc đời của một người đàn bà luôn yêu hết mình.
Mười tám tuổi mẹ đẹp như một đóa hoa hồng đài các, cao sang. Ông bà ngoại lúc đó phải tự hào và mát mặt với họ hàng và hàng xóm lắm khi cô con gái độc nhất của mình vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi.
Khỏi phải nói, biết bao nhiêu chàng trai con nhà giàu đến trồng cây si nhưng dường như đối với mẹ bọn họ chẳng tạo cho mẹ cảm xúc gì, mẹ thà ngồi học thâu đêm cùng những quyển sách dày cộp còn hơn ngồi tiếp chuyện những anh chàng mà mẹ cho là vô bổ đó.
Rồi thì như một định mệnh, bố xuất hiện mà trên mình chẳng có chút hào quang nào cả - một chàng sinh viên nhà quê chính gốc quanh năm chỉ biết đến củ khoai, củ sắn. Tất nhiên là ông bà ngoại chẳng bao giờ đồng ý, họ ra sức phản đối tình yêu giữa bố và mẹ Nhung.
Nhưng vượt lên tất cả, mẹ vẫn quyết tâm yêu và sống với chỉ một tình yêu đó. Mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà và bị khước từ mọi quyền lợi dù mẹ có là đứa con duy nhất của ông bà ngoại đi chăng nữa. Khỏi phải nói mẹ đã khóc sưng cả mắt như thế nào, cái giây phút mà ông bà ngoại từ mẹ và những lời nói của ông bà ngoại cho đến giờ mẹ vẫn còn nhớ: “Mày hãy nhớ đến ngày hôm nay, cái ngày mà tao và mẹ mày chính thức từ mày - đứa con không biết nghe lời. Tại sao bao nhiêu thằng tử tế mày không ưng mà lại ưng cái thằng nhà quê nghèo kiết xác ấy? Không chỉ vậy, cái ánh mắt và bản tính lỳ lợm cùng khuôn mặt chuột kẹp của nó, tao không bao giờ tin nó sẽ tử tế suốt đời với mày con ạ. Cứ nhớ lấy, dù có khổ, có như thế nào đi chăng nữa thì đừng có về cái nhà này mà van xin chúng tao. Coi như chúng tao không có đứa con gái như mày”.
Ông ngoại đã khóc nấc lên rồi lấy va ly quần áo của mẹ ném ra cửa dù khi đó mẹ mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp đại học. Thương mẹ, bà ngoại đã lén bảo vú Như đi theo mẹ mà không để ông ngoại biết cho đến tận bây giờ.
Rồi thì bao khó khăn chồng chất cũng qua đi, từ một cô tiểu thư chẳng biết làm gì thì nay mẹ đã đứng lên từ trong những vất vả đó. Cái đói, cái rét và kể cả khi trong túi chẳng có lấy một đồng, con ốm con đau nhưng tình yêu mà mẹ dành cho bố thì chẳng bao giờ phai nhạt. Mẹ đã hạnh phúc và dâng hiến cả tuổi trẻ, ước mơ cùng cái hiếu nghĩa của một đứa con gái với cha mẹ của mình.
Nhung đã sinh ra trong hạnh phúc tuy chưa đủ tròn đầy của hai bố mẹ. Cái tên Nguyễn Hồng Nhung đã theo sát Nhung cho đến khi Nhung năm tuổi. Thời khắc của sự đau khổ đã đến, bố chạy theo người đàn bà khác, chạy theo cái viễn cảnh mà người đàn bà đó vẽ lên cho bố để rồi bố phụ mẹ, phụ lại tất cả những gì mà mẹ đã dành cho bố.
Mẹ đã không còn biết đến sĩ diện để đến mà van xin bố, nhưng lạnh lùng đến vô cảm, bố chỉ biết đến có mình: “Cô hãy buông tha cho tôi, để tôi được làm những điều mình muốn. Hãy về với bố của cô, người luôn coi tôi chẳng là gì hết. Tôi đã chiến thắng tất cả những thằng đàn ông có ý định với cô, một thằng nghèo kiết xác như tôi đã lấy được một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng cái tôi được hóa ra lại chẳng nhiều. Không có lấy một chút của cải, vậy là thời gian năm năm qua đã là quá đủ những gì tôi đối với cô, hãy để tôi có được ước mơ của chính mình, ước mơ làm giàu và trở thành ông chủ”.
Mẹ đã cay đắng khi nhận ra điều đó quá muộn và quyết định thay tên đổi họ cho Nhung thành Nguyễn Song Hận. Hận vì bố mà mẹ bị ông bà ngoại từ và hận vì mẹ đã bị bố phụ bạc.
Lời vú Như kể càng giúp Hân hiểu rằng tại sao mà mẹ lại hận bố đến thế, kể cả khi chuyện xảy ra đã muời lăm năm. Không cho bố gặp con gái của mình, liệu đó có phải là sự trừng phạt của mẹ hay không, nhưng niềm khao khát được gặp bố của Nhung thì luôn khiến mẹ con Nhung không có điểm chung.
Với Nhung, dù bố có đã có nhiều sai lầm trong quá khứ như thế nào thì Nhung cũng không thể coi bố là người dưng được, kể cả khi mẹ phủ nhận dòng máu đang chảy trong người Nhung thì nó mãi mãi là dòng máu của bố - người đã bỏ mẹ con Nhung. Để rồi bây giờ bố phải sống trong sự cô đơn và bệnh tật.
Bố đã không thể có thêm một đứa con nào và có thể vì lẽ đó bố mới tìm đến Nhung để bù đắp những thiếu hụt mà cô đã phải trải qua trong mười lăm năm qua. Bố muốn Nhung phải được trở về với cái tên ban đầu của mình, cái tên mà dù trong năm năm ngắn ngủi bố mẹ sống bên nhau nhưng đó cũng là cái tên của sự kết tinh tình yêu.
Dứt khoát không đồng ý và mẹ đã đuổi bố ra khỏi nhà của mình với đôi mắt căm hờn. Phải mất nhiều thời gian thuyết phục mẹ, cuối cùng Nhung và mẹ chỉ kịp đến để nghe câu cuối cùng của bố. Trong tiếng thều thào bố đã khóc, những giọt nước mắt hối hận: “Anh xin lỗi và ngàn lần xin lỗi em, hãy cho anh là người cởi bỏ những nút thắt hận thù của em. Cho anh được một lần gọi con gái bằng cái tên Hồng Nhung của nó, em hãy trả cho con cái tên mà vốn dĩ nó đã có, chỉ có thế anh mới ra đi mà không ân hận”.
Bố chỉ kịp nấc lên mà không kịp nghe tiếng đồng ý khe khẽ của mẹ. Thế là mẹ đã tha thứ cho bố, tha thứ cho những gì bố đã gây ra cho mẹ và lần thứ hai Nhung được trở lại là Nhung - cô bé Nguyễn Hồng Nhung thuở nào.
Mẹ ôm Nhung vào lòng, lần đầu tiên Nhung thấy mẹ thật gần gũi, hơi thở của mẹ thật ấm áp và Nhung thì thầm vào tai mẹ: “Con mãi yêu mẹ dù con có là Song Hận đi chăng nữa”.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=798&vartinid=4170&varnhomid=2