Guest viewing is limited

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Trả lại tên cho con

Đã không biết bao nhiêu lần Nhung đã khóc trên tay vú Như - người đã gần như là người bạn tâm tình kể từ khi Nhung còn bé. Kể cũng lạ, nhà đâu có đông, lúc nào cũng chỉ có vẻn vẹn ba người đàn bà là mẹ, Nhung và vú Như sống với nhau trong căn nhà nhỏ, vậy mà Nhung lại có cảm giác giữa hai mẹ con cô luôn có một bức tường vô hình ngăn cách.

Đó là bức tường gì thì Nhung cũng không biết nữa, nhưng cứ nhìn ánh mắt mẹ nhìn Nhung như muốn trút mọi căm hờn mới thấy đáng sợ biết nhường nào. Nhung tự hỏi liệu mẹ có phải là mẹ ruột của mình không nhỉ và câu trả lời chắc chắn là điều đó rồi, nhưng sao mẹ lại vậy, lại không âu yếm cô như bao người mẹ khác?

Và lúc đó chỉ có vú Như để Nhung trút bầu tâm sự. Tâm sự của một cô gái từ khi năm tuổi đã không được sống cùng với bố và lại mang một cái tên nặng nề Nguyễn Song Hận.

Tuổi thơ của Nhung không có đòn roi nhưng chẳng khi nào thiếu những giọt nước mắt, nước mắt của sự tủi hờn của cái tên Nguyễn Song Hận kia. Tại sao mẹ lại đặt cho Nhung cái tên như vậy, cái tên luôn làm cô trở thành trò cười của những đứa bạn cùng trang lứa. Mẹ đã không giải thích gì vì cái tên kỳ quái đó và chỉ nhìn Nhung mà nói: “Đó là cái tên sẽ đi theo suốt cuộc đời của con”.

Sao mẹ có thể lạnh lùng mà trả lời một đứa trẻ mới chỉ có tám tuổi cơ chứ, một lời nói ngọt ngào hay một lời giải thích dù là giả dối mẹ cũng không muốn nói ra và Nhung đã gào lên như thể tiếng gầm rít của sóng biển: “Con hận mẹ, hận vì cái tên mà mẹ đã đặt cho con và hận vì mẹ đã không cho con gặp bố”.

Một cái tát trời giáng ngay sau câu nói đó: “Mày cút đi, cút đi theo thằng cha phản bội của mày đi”. Và mẹ đã bỏ đi ngay sau đó để mặc Nhung trong tiếng khóc tức tưởi. Những lúc đó vú Như chỉ biết ôm Nhung vào lòng mà an ủi: “Rồi sẽ có một ngày khi con đủ khôn lớn vú sẽ kể cho con nghe tất cả, chắc chắn con sẽ thông cảm cho mẹ của con, thông cảm với tất cả những gì bà ấy đã làm dù không đúng”.

Và đúng như lời vú Như nói, Nhung đã cảm thông hoàn toàn và càng thấy thương mẹ hơn khi nghe kể về cuộc đời của mẹ, cuộc đời của một người đàn bà luôn yêu hết mình.

Mười tám tuổi mẹ đẹp như một đóa hoa hồng đài các, cao sang. Ông bà ngoại lúc đó phải tự hào và mát mặt với họ hàng và hàng xóm lắm khi cô con gái độc nhất của mình vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi.

Khỏi phải nói, biết bao nhiêu chàng trai con nhà giàu đến trồng cây si nhưng dường như đối với mẹ bọn họ chẳng tạo cho mẹ cảm xúc gì, mẹ thà ngồi học thâu đêm cùng những quyển sách dày cộp còn hơn ngồi tiếp chuyện những anh chàng mà mẹ cho là vô bổ đó.

Rồi thì như một định mệnh, bố xuất hiện mà trên mình chẳng có chút hào quang nào cả - một chàng sinh viên nhà quê chính gốc quanh năm chỉ biết đến củ khoai, củ sắn. Tất nhiên là ông bà ngoại chẳng bao giờ đồng ý, họ ra sức phản đối tình yêu giữa bố và mẹ Nhung.

Nhưng vượt lên tất cả, mẹ vẫn quyết tâm yêu và sống với chỉ một tình yêu đó. Mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà và bị khước từ mọi quyền lợi dù mẹ có là đứa con duy nhất của ông bà ngoại đi chăng nữa. Khỏi phải nói mẹ đã khóc sưng cả mắt như thế nào, cái giây phút mà ông bà ngoại từ mẹ và những lời nói của ông bà ngoại cho đến giờ mẹ vẫn còn nhớ: “Mày hãy nhớ đến ngày hôm nay, cái ngày mà tao và mẹ mày chính thức từ mày - đứa con không biết nghe lời. Tại sao bao nhiêu thằng tử tế mày không ưng mà lại ưng cái thằng nhà quê nghèo kiết xác ấy? Không chỉ vậy, cái ánh mắt và bản tính lỳ lợm cùng khuôn mặt chuột kẹp của nó, tao không bao giờ tin nó sẽ tử tế suốt đời với mày con ạ. Cứ nhớ lấy, dù có khổ, có như thế nào đi chăng nữa thì đừng có về cái nhà này mà van xin chúng tao. Coi như chúng tao không có đứa con gái như mày”.

Ông ngoại đã khóc nấc lên rồi lấy va ly quần áo của mẹ ném ra cửa dù khi đó mẹ mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp đại học. Thương mẹ, bà ngoại đã lén bảo vú Như đi theo mẹ mà không để ông ngoại biết cho đến tận bây giờ.

Rồi thì bao khó khăn chồng chất cũng qua đi, từ một cô tiểu thư chẳng biết làm gì thì nay mẹ đã đứng lên từ trong những vất vả đó. Cái đói, cái rét và kể cả khi trong túi chẳng có lấy một đồng, con ốm con đau nhưng tình yêu mà mẹ dành cho bố thì chẳng bao giờ phai nhạt. Mẹ đã hạnh phúc và dâng hiến cả tuổi trẻ, ước mơ cùng cái hiếu nghĩa của một đứa con gái với cha mẹ của mình.

Nhung đã sinh ra trong hạnh phúc tuy chưa đủ tròn đầy của hai bố mẹ. Cái tên Nguyễn Hồng Nhung đã theo sát Nhung cho đến khi Nhung năm tuổi. Thời khắc của sự đau khổ đã đến, bố chạy theo người đàn bà khác, chạy theo cái viễn cảnh mà người đàn bà đó vẽ lên cho bố để rồi bố phụ mẹ, phụ lại tất cả những gì mà mẹ đã dành cho bố.

Mẹ đã không còn biết đến sĩ diện để đến mà van xin bố, nhưng lạnh lùng đến vô cảm, bố chỉ biết đến có mình: “Cô hãy buông tha cho tôi, để tôi được làm những điều mình muốn. Hãy về với bố của cô, người luôn coi tôi chẳng là gì hết. Tôi đã chiến thắng tất cả những thằng đàn ông có ý định với cô, một thằng nghèo kiết xác như tôi đã lấy được một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng cái tôi được hóa ra lại chẳng nhiều. Không có lấy một chút của cải, vậy là thời gian năm năm qua đã là quá đủ những gì tôi đối với cô, hãy để tôi có được ước mơ của chính mình, ước mơ làm giàu và trở thành ông chủ”.

Mẹ đã cay đắng khi nhận ra điều đó quá muộn và quyết định thay tên đổi họ cho Nhung thành Nguyễn Song Hận. Hận vì bố mà mẹ bị ông bà ngoại từ và hận vì mẹ đã bị bố phụ bạc.

Lời vú Như kể càng giúp Hân hiểu rằng tại sao mà mẹ lại hận bố đến thế, kể cả khi chuyện xảy ra đã muời lăm năm. Không cho bố gặp con gái của mình, liệu đó có phải là sự trừng phạt của mẹ hay không, nhưng niềm khao khát được gặp bố của Nhung thì luôn khiến mẹ con Nhung không có điểm chung.

Với Nhung, dù bố có đã có nhiều sai lầm trong quá khứ như thế nào thì Nhung cũng không thể coi bố là người dưng được, kể cả khi mẹ phủ nhận dòng máu đang chảy trong người Nhung thì nó mãi mãi là dòng máu của bố - người đã bỏ mẹ con Nhung. Để rồi bây giờ bố phải sống trong sự cô đơn và bệnh tật.

Bố đã không thể có thêm một đứa con nào và có thể vì lẽ đó bố mới tìm đến Nhung để bù đắp những thiếu hụt mà cô đã phải trải qua trong mười lăm năm qua. Bố muốn Nhung phải được trở về với cái tên ban đầu của mình, cái tên mà dù trong năm năm ngắn ngủi bố mẹ sống bên nhau nhưng đó cũng là cái tên của sự kết tinh tình yêu.

Dứt khoát không đồng ý và mẹ đã đuổi bố ra khỏi nhà của mình với đôi mắt căm hờn. Phải mất nhiều thời gian thuyết phục mẹ, cuối cùng Nhung và mẹ chỉ kịp đến để nghe câu cuối cùng của bố. Trong tiếng thều thào bố đã khóc, những giọt nước mắt hối hận: “Anh xin lỗi và ngàn lần xin lỗi em, hãy cho anh là người cởi bỏ những nút thắt hận thù của em. Cho anh được một lần gọi con gái bằng cái tên Hồng Nhung của nó, em hãy trả cho con cái tên mà vốn dĩ nó đã có, chỉ có thế anh mới ra đi mà không ân hận”.

Bố chỉ kịp nấc lên mà không kịp nghe tiếng đồng ý khe khẽ của mẹ. Thế là mẹ đã tha thứ cho bố, tha thứ cho những gì bố đã gây ra cho mẹ và lần thứ hai Nhung được trở lại là Nhung - cô bé Nguyễn Hồng Nhung thuở nào.

Mẹ ôm Nhung vào lòng, lần đầu tiên Nhung thấy mẹ thật gần gũi, hơi thở của mẹ thật ấm áp và Nhung thì thầm vào tai mẹ: “Con mãi yêu mẹ dù con có là Song Hận đi chăng nữa”.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=798&vartinid=4170&varnhomid=2
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Mùa trăng biển cạn

Đông đã đem đến cho Duyên niềm tin, đam mê và khát vọng về một ngôi nhà hạnh phúc. Song thật trớ trêu thay, cũng chính Đông đã làm cho đôi mắt Duyên đẫm lệ, trái tim Duyên đớn đau... Sóng và gió biển thổi vào tai Duyên những lời thì thầm yêu thương thì cũng chính sóng và gió biển sẽ cuốn trôi đi sự hận thù chất chứa trong lòng Duyên...
1. Duyên ngồi lặng lẽ trong hoàng hôn đang hòa vào biển cả. Dường như tiếng sóng biển còn vang vọng đâu đây lời thì thầm của Đông: “Anh yêu em! Yêu em nhiều lắm lắm! Cả đời này, kiếp này, anh sẽ mãi mãi yêu em. Anh ước gì cứ mỗi mùa trăng, anh sẽ đưa em về với biển, để chúng mình được tắm mình trong ánh trăng dát bạc, để được bình yên trong tiếng sóng rì rào...”.

Duyên đã vô cùng hạnh phúc, run rẩy nép mình và lặng đi trong vòng tay êm ái của Đông. “Anh à, sau này ra trường, em sẽ không ở lại thành phố nữa, em sẽ xin phép bố mẹ được về quê anh dạy học để luôn được gần anh. Chúng mình sẽ xây một ngôi nhà gần biển. Em sẽ chăm sóc, dạy dỗ các con, còn anh sẽ vẽ thật nhiều tranh để treo trong ngôi nhà hạnh phúc của chúng mình, anh nhé”.

“Nhưng anh sợ quê anh nghèo, em vốn sinh ra và lớn lên trong an nhàn, nhung lụa, làm sao em có thể chịu đựng được cuộc sống nơi chốn bần hàn?”. “Có tình yêu và điểm tựa là bờ vai của anh, sẽ không có khó khăn, cơ cực nào em không thể không vượt qua. Em nguyện suốt cuộc đời cùng anh chia ngọt sẻ bùi”...

Lần đầu tiên về thăm quê Đông, sánh vai cùng anh dạo trên bãi biển giữa mùa trăng, nghe những lời yêu thương ngọt ngào của người yêu, Duyên bỗng cảm thấy thân quen và yêu đến da diết mảnh đất thân thương này. Yêu Đông, Duyên yêu luôn vị mặn mòi của biển, yêu cả những nhọc nhằn, lam lũ của người dân chài lưới, yêu đến cháy lòng những đứa trẻ đen đúa tóc râu ngô...

Nhất định ra trường, Duyên sẽ xin về vùng biển quê Đông công tác... Dù cho cuộc sống có kham khổ, dù cho Duyên có phải triền miên ăn cơm với cá khô (như lời Đông “dọa”) thì cô cũng sẵn lòng. Bởi với Duyên, hơi thở ấm áp của Đông chính là bầu khí ôxy vĩnh cửu nuôi sống tâm hồn cô...

2. Nhìn con gái lao vào tình yêu như một con thiêu thân, lòng người mẹ quặn đau trong bất lực. Trái tim nhạy cảm của người phụ nữ từng mang vết thương lòng trong tình yêu như lại có dịp tái phát, rỉ máu.

Mẹ Duyên không ghét Đông, cũng không tỏ thái độ ngăn cấm tình yêu của con gái. Chỉ có điều, bà luôn linh cảm thấy có điều gì đó bất ổn, mong manh giữa tình yêu của con gái bà và chàng họa sĩ trẻ lãng tử. Mà Duyên thì còn quá ngây thơ, trong trắng để có thể nhận ra những mặt trái trong tình yêu.

Từ hôm con gái xin phép về thăm quê Đông trở về, nhìn trong mắt con gái lúc nào cũng chất chứa mơ màng, người mẹ càng thấy bất an. Bà muốn nói lời răn dạy xa gần cùng con gái nhưng bà biết, sẽ chỉ là vô nghĩa.

Khi người ta ở tuổi đôi mươi, ai cũng tưởng rằng mình có thể làm được nhiều điều để thay đổi thế giới này. Họ tin vào những ý nghĩ chủ quan và coi thường sự tác động của các yếu tố khách quan. Duyên không nằm ngoài số ấy. Mẹ càng tỏ ra lo lắng, Duyên càng yêu si mê, cuồng nhiệt hơn. Mật ngọt của những nụ hôn và sức mạnh của thần tình ái đã như lốc xoáy cuốn Duyên vào chốn thiên đường...

3. Duyên vẫn ngồi lặng lẽ trong hoàng hôn sắp chìm dần trong lòng biển. Bỗng chốc bầu trời vần vũ những đám mây đen. Tiếng sóng biển gầm rú, thét gào như muốn lao vào ôm lấy Duyên cuốn phăng ra biển cả. Duyên muốn hét thật to, thật to trước biển để hỏi rằng tại sao, tại sao biển lại cuốn trôi đi những lời thì thầm của Đông? Duyên muốn cầu xin biển có phép nhiệm màu thì hãy nổi bão tố trừng phạt kẻ đã dối lừa Duyên trước biển...

“Nếu như ngày mai, người ta thông báo vớt được xác mình giữa biển khơi mênh mông liệu Đông có đau khổ không nhỉ? Liệu Đông có khóc thương và ân hận vì đã phụ bạc mình?” - Duyên tự hỏi nhưng cô cay đắng tự nhận ra rằng, người đau khổ nhất sẽ là mẹ Duyên, chứ chẳng phải Đông. Vì nếu Đông còn yêu Duyên thì lúc cô bạn thân của Duyên gọi điện thoại báo cho anh ta biết Duyên đang nằm trong bệnh viện vì bị nhiễm trùng sau khi phá thai, Đông đã không thờ ơ đến thế.

Hóa ra, sau cuộc chơi ái tình, Duyên nhận ra rằng cô chỉ như là một mẫu vẽ của Đông, khi hết nguồn cảm hứng, anh ta sẽ lại đi tìm một nguồn cảm hứng mới cho mình...

Một bàn tay lay nhẹ bờ vai khiến Duyên như bừng tỉnh: “Về thôi cô gái, trời tối rồi, lạnh lắm đấy. Đêm nay biển động, đừng lang thang một mình ngoài biển nhé!”.

Duyên giật bắn mình vì đó là một người đàn ông. “Tôi chỉ là người bảo vệ ở khu vực này. Thấy cô ngồi lâu quá, trời sắp nổi cơn giông, sợ cô không biết...”. “Dạ vâng, tôi mải nghĩ, chẳng để ý trời đã tối. Cảm ơn anh đã nhắc”.

Nói đoạn người đàn ông bước đi trước. Còn lại một mình, cảm giác cô đơn làm Duyên bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ con phố nhỏ đến cồn cào... Sóng biển xóa nhòa ký ức và gió biển cuốn trôi sự hận thù đang trào dâng trong lòng Duyên.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=798&vartinid=4168&varnhomid=2
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Như mới ngày hôm qua

1. Tôi nhìn lên cái đồng hồ trên tường. Gần 11 giờ đêm. Vậy mà Kiên vẫn chưa về. Tôi tắt ti vi, xuống bếp. Mâm cơm đậy bằng cái lồng bàn nhựa để trên bàn vẫn nguyên vẹn, nhưng thức ăn thì nguội ngắt. Vậy mà sáng nay khi tiễn Kiên ra cổng, tôi hỏi: “tối nay anh có ăn cơm không để em nấu”, Kiên trợn mắt: “Cô hỏi lạ nhỉ? Không ăn ở nhà thì ăn ở đâu?”. Rồi anh ta leo lên xe, nổ máy chạy thẳng. Không thèm chào tôi một tiếng.

Kiên về. Tiếng giày nghiến trên mặt sàn lạo xạo, không đều. Những bước chân loạng choạng. Tiếng đồ vật rơi loảng xoảng rồi cửa phòng ngủ bật mở. Kiên lảo đảo tiến lại gần. Tấm thân to lớn của anh ta đổ ập xuống người tôi. Miệng anh ta há to, hổn hển ngoạm vào môi tôi, bập từng nhát. Hơi thở sặc sụa mùi rượu. Hai tay sục sạo, sờ soạng, lần tìm. Tôi nằm im, chịu đựng. Nước mắt ứa ra, giàn giụa, nóng hổi...

2. Ngày đầu tiên trên giảng đường, tôi và Dân nhận đồng hương rồi yêu nhau qua cái giọng nói đặc trưng. Cả hai đều nghèo nên các khoản chi tiêu phải hết sức dè sẻn. Tôi hay đùa là phải tính toán đến từng hào lẻ. Tuy vậy, tình yêu của chúng tôi thì thừa lãng mạn và những niềm mơ ước.

Đôi khi, đi ngang qua những ngôi nhà mới xây, Dân thì thầm: “Sau này tụi mình sẽ có một ngôi nhà đẹp hơn thế này em nhỉ!”. Ăn cơm bụi, món thường trực là đậu phụ kho cà chua, thứ rẻ tiền nhất song Dân biết cách “chế biến” rất tài.

Khi thì: “Chà! Món ốc nấu chuối này ngon hĩ!”. Lúc khác lại: “Ô! Gà quay à! Anh rất thích!” Hoặc: “Cá rô rán giòn ngon hết ý!”. Tất nhiên anh chỉ nói vừa đủ cho tôi nghe. Tôi trố mắt, nhìn xuống đĩa cơm. Dân nháy mắt: “Anh đang kể các món sẽ thường xuyên có trên bàn ăn nhà mình sau này í mà!”. Tôi cười, gượng gạo.

Quà tặng cũng là thứ xa xỉ phẩm trong tình yêu của chúng tôi. Vào những dịp người ta tặng nhau quà, Dân mua cho tôi một thứ gì đó (thường không quá 10 ngàn đồng) như cái cột tóc, cái bấm móng tay hoặc vòng nhựa đeo cổ... “Món quà nhỏ nhưng chứa đựng tình yêu lớn của anh!” Dân giải thích.

Chỉ 10 ngàn nhưng chắc Dân phải tính toán lắm mới có. Biết vậy nên lúc nhận quà, tôi cảm động thực sự, nhưng về đến ký túc xá, thấy bọn bạn cùng phòng đưa ra những món đồ mà chúng mới nhận được từ người yêu, tôi lại chạnh lòng.

Ngọc Ánh khoe chai nước hoa Chanel ngát một mùi thơm sang trọng và quyến rũ. Thùy Dung đang thử cái quần bò Lewis, không chỉ kiểu dáng đẹp mà đường may hết sức sắc sảo, khác hẳn những cái quần “lô” của tôi. Bảo Trân, trong bộ váy mang nhãn hiệu Bosini, ngúng nguẩy đi lại, uốn éo ngắm mình trước gương. Tôi mở to mắt, thán phục. Tôi hay nằm mơ được một lần mặc váy. Của hãng nào cũng được. Nhưng chắc chắn Dân sẽ hứa: Đến khi nào anh đi làm, anh sẽ mua cho em hàng tá váy áo, xếp chật tủ...

Mắt đứa nào cũng sáng rỡ khi kể về người yêu và những món quà. Chưa hết, chúng nó còn tranh nhau “tường thuật” những cuộc đi chơi, những chuyến dã ngoại cùng “bồ của tớ”, mô tả những món ăn được thưởng thức trong các nhà hàng sang trọng. Bọn nó tường thuật và mô tả thực đến nỗi tôi tưởng như mùi thơm của món ăn còn phảng phất đâu đây.

Biết đến bao giờ tôi mới có được những món quà như tụi nó? Được đưa đến những nơi chốn ấy? Được ăn những món ăn quí tộc mà chỉ nghe kể đã thèm? Sao tôi kém may mắn vậy? Từ đó, tôi hay liên tưởng và suy bì: Những cuộc gặp gỡ với Dân bỗng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.

Mỗi khi Dân say sưa phác thảo về tương lai, tôi lạnh lùng cắt ngang: “Xạo vừa thôi! Stop dùm đi! Em chán nghe lắm rồi!”. Dân mỉm một nụ cười bao dung: “Ừa, vậy mình nói chuyện khác hĩ!”.

Làm sao Dân biết, tôi bắt đầu so sánh anh với một người khác? Người đó là Kiên, chàng trai mà Ngọc Ánh “làm mai” cho tôi. Nhìn chung, Kiên hơn Dân về mọi mặt. Anh ta có hộ khẩu thành phố. Bố là giám đốc doanh nghiệp. Kiên cũng đã tốt nghiệp đại học, hiện đang làm trong công ty của bố.

Vừa gặp nhau, Kiên đã không giấu giếm ý định sẽ quyết tâm độc chiếm trái tim tôi. Nhưng tôi đã có Dân. Vả lại, tôi sợ vẻ lịch sự của Kiên. Sợ ánh mắt đa tình, lúc nào cũng đắm đuối của anh ta.

3. Ngày lễ tình yêu năm đó, Dân cũng tặng tôi sôcôla nhưng không phải là phong sôcôla sang trọng như tụi bạn mà là một gói kẹo cứng. Tôi xịu mặt: “Thế còn hoa hồng?”. Dân vòng tayqua vai tôi: “Em ráng đợi đi! Ít nữa anh sẽ tặng em một vườn hoa hồng ngay trong ngôi nhà của chúng ta…”. Tôi hất tay Dân ra, gào lên bằng nỗi ấm ức bị dồn nén: “Tôi không cần vườn hoa! Tôi không thèm cái thứ kẹo cứng này! Tôi đã chán đến tận cổ những lời hứa của anh! Anh đi đi! Đừng bao giờ đến đây nữa!”.

Đúng lúc Dân đang ngơ ngác thì Kiên bước vào. Một tay ôm bó hồng nhung tuyệt đẹp, tay kia cầm hộp sôcôla ngoại. Làm như không nhìn thấy Dân, anh ta trao bó hoa và phong kẹo cho tôi: “Tặng em!”. Khuôn mặt Dân chợt tái nhợt. Anh nhìn Kiên rồi nhìn tôi, trầm giọng: “Bây giờ thì anh hiểu rồi!”.

Dân quay người, lao ra ngoài. Tôi đã chia tay Dân như thế. Những kỷ niệm với Dân bỗng chốc nhạt nhòa như chưa hề có. Hóa ra, dứt bỏ một con người ra khỏi trái tim mình không mấy khó khăn.

Khác với Dân, Kiên đưa tôi đến các nhà hàng, quán bar sang trọng, Kiên hay tặng tôi những món quà mà ngay cả bọn Ngọc Ánh, Bảo Trân, Thùy Dung cũng phải sững sờ và ghen tị. Đây mới thực sự là cuộc sống mà tôi mơ ước.

Tôi như bơi trong niềm hạnh phúc mới mẻ đến bỏ bê sách vở, quên hẳn con đường tới giảng đường. Kiên nói tôi yên tâm. Anh đủ sức lo cho cuộc sống của tôi. Viễn cảnh mà Kiên vẽ ra quá đẹp nên tôi dễ dàng chấp nhận. Mỗi khi tình cờ chạm mặt Dân, tôi đi qua, thờ ơ như người xa lạ.

Có lần, Dân chặn tôi lại, nghiêm nghị: “Em đừng bỏ học!”. Tôi thản nhiên: “Mặc kệ tôi!”. Dân buồn bã: “Anh sợ... Rồi em sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn của mình!”. Tôi kiêu hãnh: “Cám ơn! Nhưng tôi không cần anh phải lo dùm!”.

Đám cưới của tôi và Kiên được tổ chức tại một khách sạn lớn trong thành phố. Tôi khoác tay Kiên, mỉm cười rạng rỡ, đầu ngẩng cao. Tôi cảm thấy mình thật may mắn. Thế nhưng, chỉ ít lâu sau, Kiên hoàn toàn biến đổi, trở thành một người khác.

Anh ta đi suốt ngày, bỏ mặc tôi thui thủi một mình, với những công việc bận rộn của một người nội trợ. Không còn nữa những lời yêu thương, những chuyếndã ngoại hay ăn tối ở nhà hàng. Không còn quà cáp hay hoa hồng. Hôm nào cũng tận khuya anh ta mới về, chẳng thèm giải thích lý do. Ngay cả khi tôi phát hiện ra những dấu son, mùi nước hoa lạ, anh ta cũng tuyên bố một cách bình thản: “Cô đừng xía vô chuyện của tôi!”.

4. Kiên đã ngủ say. Tiếng ngáy ro ro như tiếng bễ lò rèn. Nỗi nhớ Dân chợt ùa về. Những kỷ niệm lại bỗng tươi rói như mới ngày hôm qua. Hóa ra, không phải dễ dàng dứt bỏ một con người ra khỏi trái tim.

Dân vừa được trường chọn đi du học với học bổng sinh viên xuất sắc. Rồi anh sẽ có tất cả những gì đã hứa, đã mơ ước: Một ngôi nhà đẹp, vườn hoa hồng rực rỡ, những món ngon trên bàn ăn... Và tất nhiên, cả hạnh phúc nữa. Chỉ có điều, bên anh khi đó sẽ là một cô gái khác...
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=803&vartinid=4199&varnhomid=3
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Ơi những con sóng nhỏ…

Trong cuộc đời của mỗi con người chắc chắn ai cũng đã một vài lần trải qua những giây phút xao xuyến, rung động vì một người nào đó. Từ những cảm xúc run rẩy khi lần đầu tiên chạm tới ngưỡng cửa yêu đương, cho đến những phút giây xốn xang bồi hồi ngoài chồng, ngoài vợ khi tuổi đời đã không còn trẻ nữa.

Những ai đã từng trải qua cảm giác ấy, không thể phủ nhận rằng: Đó là những giây phút xao lòng, mềm yếu, mong manh, có khi ngậm ngùi cay đắng nhưng không kém phần lãng mạn, ngọt ngào... Với tôi cũng không ngoại lệ.

Vốn là một cô gái có tiếng là cứng nhắc, khô khan, dường như tôi luôn dị ứng với kiểu sống lãng mạn, ướt át thiếu thực tế. Tôi sống khuôn phép và mẫu mực, tận tụy trong mắt chồng con và mọi người. Dường như cuộc sống của tôi là một vòng tròn khép kín.

Ngoài công việc cơ quan, tôi chỉ loanh quanh với chợ búa, cơm nước, chồng con. Tôi không muốn và cũng không có cơ hội để vô tư bay nhảy như bạn bè. Nói chung, tôi sống một cuộc sống hoàn toàn an phận.

Tôi không thể ngờ được rằng có một ngày mình sẽ thay đổi. Mọi thứ dường như hoàn toàn xáo trộn trong tôi. Từ quan niệm sống cho đến suy nghĩ, tình cảm, những thứ tưởng chừng đã ăn sâu, bám chặt trong nhận thức của tôi. Tôi đã không thể lý giải được những đổi thay của bản thân, những cảm xúc mới lạ từ khi gặp anh.

Tâm trạng tôi đan xen, vừa bâng khuâng, xao xuyến, xốn xang như lần đầu tiên được yêu, được hẹn hò, chờ đợi, nhưng lại vừa lo sợ, băn khoăn như bị ai phát hiện mình đang làm một điều gì đó thật tội lỗi, thật sai lầm. Nhất là đi với chồng con. Đôi lúc tôi tự giận mình đã vướng vào tấm lưới tình vụng dại. Càng vùng vẫy để thoát ra, tôi lại càng thấy mình bối rối, lạc đường.

Có to tát trầm trọng quá không khi tôi luôn tự dằn vặt mình: Có phải tôi đang ngoại tình, dù chỉ trong tư tưởng? Vì sao mình lại có cảm giác nhớ nhung xao xuyến với hình ảnh một người đàn ông không phải chồng mình?

Dạo đó, theo tinh thần của đề án tin học gì đó, các địa phương bắt đầu tổ chức đào tạo tin học cho cán bộ trong tỉnh. Tôi cũng tranh thủ thời gian ban đêm để đi học. Ngồi bên tôi là một người đàn ông có gương mặt chữ điền, trầm tĩnh, phong trần đầy chất đàn ông. Không giống như mấy người trẻ chúng tôi, anh học rất chăm chỉ và thao tác rất nhanh, chính xác trên máy tính.

Ngồi cạnh anh, tôi cứ lóng nga lóng ngóng như gà mắc tóc. Cứ mỗi lần như thế, anh ân cần chỉ dẫn cho tôi từng thao tác một. Nhờ có anh bày vẽ nên dần dần tôi cũng khá lên. Thế rồi từ chỗ ngại ngùng và luôn giữ một khoảng cách nhất định, chúng tôi có cảm giác gần gũi, thân mật hơn. Nhất là những lần vô tình đụng chạm, những cái liếc trộm bị bắt gặp...

Dù cố tình làm ra vẻ bình thản, lảng tránh ánh mắt nồng ấm của anh nhưng khi về nhà, tôi lại bị ám ảnh một cách kỳ lạ. Ánh mắt ấy, nụ cười hiền lành độ lượng ấy cứ bám riết lấy tôi. Nó làm tôi bồn chồn thao thức. Có đêm không tài nào ngủ được. Tôi nằm nghĩ ngợi lung tung. Cố gạt đi hình ảnh của anh trong đầu thì lại càng hiện rõ mồn một.

Tôi mong một tuần năm buổi được đến lớp học chứ không phải hai buổi như bây giờ. Trước đây mỗi bận học xong tôi lại vội vội, vàng vàng lấy xe ra về. Nhiều hôm trong lớp tổ chức liên hoan tôi cũng không thể tham dự vì lý do chồng con đang đợi ở nhà. Còn bây giờ tôi nấn ná ngồi lại, nhờ anh giảng bài cho tôi. Những lúc học xong, anh hẹn đi uống cà phê, tôi đã không hề từ chối.

Tôi bắt đầu chăm chút hình thức, từ cách ăn mặc cho đến hình thể. Tôi thấy mình trẻ trung và tự tin vào bản thân hơn bao giờ hết. Bên anh, tôi nhỏ bé, yếu đuối và hồn nhiên như một đứa trẻ. Chúng tôi đã có những giây phút bên nhau thật lãng mạn. Có khi chỉ là những phút dạo chơi dưới ánh trăng sau giờ tan học, ánh mắt nhìn đắm đuối, cả cái cầm tay run rẩy vội vàng lúc chia tay.

Về nhà, tôi cảm thấy vui vẻ, yêu đời và ít cáu gắt hơn trước. Thỉnh thoảng tôi lại đứng trước gương, ngắm vuốt sửa sang mái tóc rồi tự hài lòng về mình. Tôi sống chu đáo và có cái nhìn độ lượng hơn với mọi người. Những gì đã xảy ra thật khó mà diễn tả, mà gọi đúng tên của nó ra.

Tất nhiên có lúc nghĩ lại tôi thấy mình thật có lỗi. Dù lúc nào tôi cũng vẫn luôn xác định gia đình là trên hết, tôi chưa làm điều gì để ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Ranh giới dù có mong manh đến mấy, chúng tôi cũng không được phép vượt qua. Tình cảm của chúng tôi xuất phát từ sự cảm phục, quý mến. Chúng tôi luôn dành cho nhau sự tôn trọng.

Tôi bỗng nhớ nôm na câu thơ của nhà thơ nào đó: “Ai cũng có những phút xao lòng, những phút giây ngoài chồng, ngoài vợ...”. Vì thương người bạn đời, vì trách nhiệm của mỗi người đối với hạnh phúc gia đình nên ai cũng giấu kín trong lòng tình cảm ngoài luồng của mình vì biết rằng nó vô hại. Bởi đơn thuần đó chỉ là những phút cảm xúc thăng hoa và làm cho con người trở nên tự tin, trẻ trung và đáng yêu hơn bao giờ hết...

Những giây phút xao lòng như những con sóng nhỏ dợn mặt hồ, tạo nên sự sống động, phong phú, lãng mạn, thơ mộng. Trong bộn bề lo toan vất vả, đầy áp lực, căng thẳng của cuộc sống hiện tại, đôi khi những giây phút xao lòng đem lại cảm giác nhẹ nhõm, tươi trẻ, tinh thần phấn chấn để lấy lại sự cân bằng.

Điều quan trọng phải hiểu được rằng: đó chỉ là tình cảm bột phát nhất thời mong manh, không bền vững. Phải biết điểm dừng cần thiết để không làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Hãy coi những giây phút xao lòng ấy như là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời, đừng đem ra đánh đổi...
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=804&vartinid=4205&varnhomid=2
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Dòng sông tình yêu

1- Ngày. Mở mắt ra thấy rừng rực hoa cải vàng và nỗi im lặng tê tái của gió và rét đón mình, Yên hiểu, vậy là cô đã thực sự xa Hà Nội sau bao giằng xé. Những con đường mùa đông trơ trọi, những cây trứng cá làm ấm mùa bằng chùm quả đỏ thẫm... và Quang, giờ chỉ là miền hoài niệm. Không ai, kể cả Yên, nghĩ rằng cô có thể đến với miền đất địa đầu Tổ quốc quá xa xôi, quanh năm âm thầm với đá sỏi, mây mù.

Bếp lửa đã đỏ rực từ lúc nào. Mùi cơm nếp ngọt ngào khiến lòng Yên như ấm lại. Chị Hoa ở đâu về ôm một bó rau to với những ngồng hoa vàng nở nụ cười buốt giá: "Em đã dậy rồi sao. Cứ ngủ đi cho ấm. Chưa quen nơi này, dậy sớm sẽ rất lạnh đấy".

Yên cười ngượng nghịu rồi bước ra sân. Mây bay sương bồng bềnh ôm lấy những ngọn đồi lúp xúp. Ngày mới đã bắt đầu với Yên bằng những xúc cảm chẳng thể gọi thành tên.

2- Lũ trẻ đến lớp học như tham dự những cuộc chơi khiến Yên thấy hoang mang vì chẳng có điều nào giống như trong giáo án. Có những cô cậu học trò chỉ kém Yên vài tuổi, nhẫn nại đánh vật với con chữ làm Yên thấy lòng rưng rưng thương cảm.

Ngày còn trong trại trẻ mồ côi, cô vẫn còn được đủ đầy ba bữa cơm, đến tuổi được đi học chữ rồi học nghề tạo lập cuộc sống. Bàn tay thơm thảo của những người mẹ, người chị không máu mủ ruột rà nhưng tràn đầy lòng yêu thương đã làm nở hoa cho những kiếp người thiệt thòi từ tấm bé như Yên.

Có lẽ sự khao khát được sẻ chia, đồng cảm, chở che khiến lòng Yên đã mềm lại khi Quang đến. Cho đến giờ cô vẫn nghĩ Quang yêu mình thực lòng. Chỉ có điều, anh không đủ dũng cảm để vượt qua rào cản từ gia đình. Người con dâu mẹ Quang chọn rất xứng đôi vừa lứa với anh nhưng không phải là Yên.

Cô cần một sự dứt khoát từ anh, nhưng Quang vẫn bối rối suốt hai năm qua. Và Yên đã đi, vì biết mình không nên chờ đợi, vì biết có những đứa trẻ ở nơi này cần mình. Trong cuộc đời, người ta đâu chỉ tồn tại nhờ tình yêu lứa đôi.

3- Có phải là số phận không khi Yên gặp Quang ở vùng đất mới. Dẫu chỉ là sự trùng lặp của những cái tên nhưng lần đầu tiên khi nghe anh giới thiệu cô đã thấy như có một luồng điện chạy qua tim.

Quang làm ở đồn biên phòng, kết giao với trường đã lâu. Không giống Quang của nỗi đau ngày cũ, anh rắn rỏi, mạnh mẽ, quyết đoán và có nụ cười ấm áp lạ lùng cho người dù chỉ gặp một lần.

Từ ngày biết Quang, Yên khám phá thêm rất nhiều điều thú vị ở miền núi rừng heo hút này. Bàn tay anh đã in dấu trong từng chiếc bàn học đơn sơ của lũ trẻ, trên những lối đi vuông vức để học trò không bị ngã, ở những luống cải hoa vàng cho chị Hạnh và Yên bớt cô đơn.

Nhiều khi lòng trống trải, mỏi mệt, Yên thầm ao ước có thể tựa vào đôi vai rắn chắc của Quang. Hóa ra, dù không tồn tại bằng tình yêu nhưng nếu có điều ấy, cuộc sống của mỗi người sẽ bớt đi nhọc nhằn và ngọt ngào, bình yên biết bao.

Quang xuôi xuống phố lấy thư báo cho đơn vị. Dọc đường đi, không hiểu sao anh cứ nghĩ đến phố chợ với những mảnh vải nhiều màu dành may áo cho con gái. Từ ngày gặp Yên, Quang biết thế nào là nhớ nhung, chờ đợi.

Sau một ngày dài vất vả luồn rừng đuổi theo bọn buôn lậu, trở về nơi đồn biên phòng nhỏ hẹp, Quang cũng không thể nào ngủ ngay như xưa được. Lúc nào ánh mắt thăm thẳm buồn của Yên cũng như níu lấy anh. Quang mong một ngày nào đó, anh sẽ làm cho đôi mắt rất đẹp ấy biết cười.

Trong xấp thư của trường có thư của Yên. Hình như từ ngày lên đây, lần đầu tiên có thư gửi cho Yên. Chắc là cô sẽ mừng lắm đây. Quang bỗng thấy vui như chính mình nhận được thư của mẹ. Nẻo đường lên núi của anh rộn ràng chờ mong.

4- Mùa hè mang theo chang chang những nắng và con lũ bất thường khiến Yên thấy lòng như lửa đốt. Quang đi lĩnh thư báo đã ba ngày rồi mà chưa trở về. Đang bần thần vào ra thì chị Hạnh ở đâu ào về, tái mét: "Em... em... ơi. Quang nó đang nằm viện. Nó gặp lũ... cứu người... bị thương....".

Không kịp hỏi gì thêm, Yên lao đi. Quang nằm kia, chân và tay quấn băng trắng toát mà nụ cười vẫn làm Yên nao lòng: "Yên đừng lo. Tôi chỉ bị va đập nhẹ thôi. Sẽ không sao mà. Vẫn còn đủ sức cõng Yên chạy ba quả đồi, bốn dãy núi đấy". Yên cười mà nước mắt nhỏ thành dòng.

Quang thầm nghĩ: "Em cứ khóc đi, chỉ hôm nay thôi để ngày mai luôn nở nụ cười hạnh phúc". Dòng nước lũ đã tình cờ cho Quang biết phong thư gửi cho Yên là nỗi buồn chứ chẳng phải niềm vui. Tấm thiệp hồng của người xưa chắc làm Yên đau đớn lắm. Quang không biết mình có đúng không khi thả nỗi buồn ấy cho dòng nước cuốn trôi. Bởi anh tin, thời gian, mảnh đất này và mình sẽ làm vết thương lòng Yên dịu lại.

Dòng Nho Quế mềm như dải lụa vắt hững hờ trên tấm thảm xanh mướt của núi rừng cứ hồng lên trong nắng. Yên sững sờ trước vẻ đẹp diệu kỳ của đất trời. "Em đã hiểu vì sao anh không thể rời xa nơi này rồi chứ?". Quang nói, giọng như thầm thì.

"Thế còn câu chuyện về dòng sông này, anh hứa sẽ kể cho em nghe mà" - Yên ngước mắt nhìn Quang chờ đợi. "Nghe câu chuyện này phải nhắm mắt lại cơ" - Quang bí mật. Yên mỉm cười gật đầu.

Anh nhìn đôi mắt nhung huyền thăm thẳm như dòng Nho Quế xinh đẹp và khe khẽ tấu lên tiếng đàn môi gọi bạn tình. Dòng sông cuốn những thanh âm vào lòng rồi lại để sóng lan xa mãi. Trái tim Yên run rẩy khi Quang đặt nụ hôn ấm nồng lên môi. "Em sẽ ở đây mãi chứ?". Yên không trả lời. Chỉ có vòng tay siết chặt khi đất trời chứa chan tình tứ lứa đôi.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=805&vartinid=4213&varnhomid=1
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Trái tim yêu!

Cho đến bây giờ, sau tất cả những gì em đã làm và tình yêu em dành cho em trai tôi, tôi mới nhận ra rằng những suy nghĩ bấy lâu nay của tôi về em hoàn toàn không phải.

Gặp em lần đầu tiên khi em về ra mắt gia đình tôi, ở em toát lên một nét hiện đại của những cô gái thành thị, từ hình thức bên ngoài đến cách nói chuyện. Tôi nghĩ con người em chắc cũng hiện đại như thế, cũng giống như hầu hết giới trẻ ngày nay, sống không thật lòng, yêu rồi bỏ.

Đã nhiều lúc tôi tưởng như chắc chắn rằng em yêu thằng em tôi cũng chỉ vì vẻ bề ngoài điển trai của nó, cũng chỉ vì nó có một công việc ổn định và ngôi nhà khang trang giữa trung tâm Hà Nội, tình yêu của hai đứa rồi sẽ chẳng đi được đến đâu vì nó bị ngăn cản bởi một khoảng cách khá xa về địa lý. Em tôi hiện đang công tác ở một tỉnh cách thủ đô 200 km.

Có lẽ em cũng sẽ giống như những người con gái tôi đã gặp, không trước thì sau, rồi em cũng sẽ đưa ra một lý do nào đó tế nhị: “Anh hãy tìm một người yêu anh và thật sự có thể lo lắng, quan tâm, luôn ở bên anh vì em không thể làm được gì cho anh, không xứng đáng nhận những tình cảm của anh”...

Lý do nối tiếp lý do, theo thời gian, Áo dài dần dần rời xa người em yêu để đi tìm một hạnh phúc mới. Em và Tuấn (tên em trai tôi) tình cờ quen nhau qua một người bạn. Chỉ qua một vài lần nói chuyện điện thoại, vài tin nhắn hỏi thăm, cả hai người dường như tìm thấy một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn.

Tình yêu nhẹ nhàng đến, bất ngờ như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy. Thời gian cứ thế trôi, vẫn chỉ là sự quan tâm qua điện thoại, vẫn chỉ là lời hỏi thăm, chăm sóc trên mạng Internet nhưng tình yêu đó vẫn luôn đẹp trong trái tim của hai người.

Lần vừa rồi, công việc của em trai tôi có trục trặc. Sự bi quan, chán nản của người bại trận thể hiện rõ trên khuôn mặt Tuấn. Với tính cách hàng ngày của một đứa con út luôn được bố mẹ cưng chiều Tuấn sẽ dễ “đầu hàng”, sa ngã.

Những ngày sau đó, gia đình tôi luôn sống trong sợ hãi, sợ rồi gặp hoàn cảnh này, em sẽ rời xa Tuấn, sẽ nói lời chia tay. Và như thế, thất bại nối tiếp thất bại, nỗi buồn này chưa qua nỗi buồn khác đã đến, chắc chắn rồi Tuấn sẽ suy sụp tinh thần, sẽ không thể dễ dàng đón nhận được sự thật phũ phàng này.

Nhưng cả tôi, cả bố mẹ và ngay cả Tuấn là người trong cuộc cũng bất ngờ trước tình yêu chân thành của em. Trong thời gian đó, em luôn bên cạnh Tuấn, an ủi, động viên. Em bảo không quan tâm về sự thành công hay thất bại của Tuấn, quan trọng người đàn ông em yêu phải có nghị lực và biết đứng dậy trước những vấp ngã của cuộc đời.

Trong cuộc sống, không có người nào thành công ngay từ những ngày đầu lập nghiệp, ai cũng một hai lần “nếm mùi” thất bại để từ đó rút ra bài học kinh nghiệm cho những thử thách về sau. Em không đặt quá nhiều kỳ vọng vào sự thành đạt trong công việc mà chỉ mong sao luôn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của người mình yêu.

Vậy đó, tình cảm của em rất đơn giản và mơ ước của em cũng rất đơn giản. Chính những triết lý về cuộc sống cùng tình yêu nồng ấm của em đã giúp Tuấn nhanh chóng lấy lại được sự thăng bằng và quyết tâm làm lại từ đầu, khởi nghiệp từ vị trí xuất phát.

Áo dài thân mến! Cám ơn em vì đã cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực. Đã rất lâu rồi tôi phải sống trong những hoài nghi, sợ rằng sẽ không còn có tình yêu chân thành mà chỉ là những tính toán, vụ lợi đời thường. Qua em, tôi mới cảm nhận hết được sự nồng ấm của một “trái tim yêu”, Áo dài ạ.
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=809&vartinid=4235&varnhomid=3
 

CM_hocmon

...yêu Chào Mào... yêu thiên nhiên!
Tham gia
5/1/08
Bài viết
448
Điểm tương tác
2
SVC$
0
Đọc bài " Trái tim iu " mình thực sự cảm động đấy !
Ban phuonglinh ơi , bạn quá bi quan rồi đấy ! Tình yêu luôn hiện diện ở mọi nơi , khi ta đến với nó bằng 1 tấm lòng chân thành không vụ lợi ắc thì nó sẽ đến với ta nồng nàn , tinh khiết như thế bạn ạ ! Nếu bạn tinh mắt 1 chút thì bạn sẽ thấy tình yêu đích thật hay tình yêu ảo ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy !
Chúc phuonglinh có 1 cái nhìn tinh mắt nhé ! Thân
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Hi hi đây là câu chuyện em đọc trong báo thấy hay copy cho mọi người cùng đọc. Nhưng đúng là trong suy nghĩ của em cũng có chút ít như thế. Mong rằng thế giới nì còn những người như CM_hocmonnói :)
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Em ko có gì anh có yêu em ko?

Em luôn tự hỏi mình rằng, "một ngày em không có gì, không sức khoe, không tiền bạc, không danh vọng, không xinh đẹp và nổi tiếng, anh yêu em không??" Em luôn tự viễn hoặc rằng ngày đó anh sẽ rời bỏ em như một người đã rời bỏ em để đi theo những cô gái khác.

Cái ngày ấy khi người ấy đi em đã nghĩ minh phai giành người ấy bằng mọi cách, phải sống hoành tráng hơn để người ấy phải hối hận và thèm thuồng. Và em đã đặt được điều đó. Nhưng em thật ngu dại khi không biết rằng cuộc sống có lúc thăng lúc trầm như những ngọn sóng, phải biết chập nhận cả lúc sóng lên cao và hạ xuống thấp.

Em bây giờ không có những thứ như em đã có, không lung linh, không đẹp đẽ thi` anh vẫn ở bên em. Em đã xem một bộ phim, ở đó em bỗng nhận ra rằng, may mắn thành công chưa hẳn đã mang lại cho người ta hạnh phúc mà hạnh phúc là có một người yêu thương mình và chấp nhận khi mình không may mắn và chẳng có gì cả.

Em cứ ngỡ rằng mình chẳng có gì cả khi những ngọt ngào phù hoa đi qua nhưng em đã nhầm, em có lại một thu mà em đã mất từ lâu, đó là niềm tin. Tin rằng dù mình thế nào vẫn có người luôn sát cánh bên em và cầu chúc em hạnh phúc. Người đó đã đi qua cuộc đoi em để lại một nỗi đau còn anh thì đến và hàn gắn cái vết thương tưởng chẳng bao giờ lành ấy.
Em bây giờ lại được sống vì em, không phải là để thể hiện. phải gồng mình để chứng tỏ mình nữa mà là để làm nhũng gì em thích.. BÂy giờ làm thế thi` cũng có nghĩa gì với em đâu. Em lại quay trở lại là chính mình, sống mà không phải so trước tính sau, phải nhịn đắng nuốt cay để đạt được cái gì đó, thể hiện cái gì.

Ừ nhỉ, như thế thì em sẽ chẳng bao giờ thành công hoành tráng như trước nữa đâu vì em chẳng còn tính toán, chẳng còn làm mọi cách để mà tiến nữa và ccũng không còn thù hận gì.
Và em cứ muốn hổi đi hỏi lại câu đo', "em không còn gì, anh yêu em nữa không?" vì em biêt câu trả lời rồi chỉ cần em là em, anh sẽ mãi yêu em.
Và yêu anh...
... vì bên anh em không phải gồng mình để sống
...vì bên anh em không phải make up xinh đẹp
...vì bên anh em không phải kiếm nhiều tiền vì anh đã kiếm rồi
...vì bên anh em không phải nổi tiếng
và vì bên anh em chỉ cần là em, em chỉ luôn cười như thế là được.

SƯU TẦM​
 

CM_hocmon

...yêu Chào Mào... yêu thiên nhiên!
Tham gia
5/1/08
Bài viết
448
Điểm tương tác
2
SVC$
0
Cái này khó trả lời à nha ! vì nếu trả lời YÊU thì người ta bảo mình nói dối còn nếu trả lời KHÔNG thì người ta bảo mình tồi . phuonglinh cho anh suy nghĩ thêm 1 thời gian nhé !
 

thachthung

"Minh Nguyệt Tâm"
Tham gia
20/9/07
Bài viết
1,334
Điểm tương tác
68
SVC$
0
Ðề: Em ko có gì anh có yêu em ko?

Và em cứ muốn hổi đi hỏi lại câu đo', "em không còn gì, anh yêu em nữa không?" vì em biêt câu trả lời rồi chỉ cần em là em, anh sẽ mãi yêu em.
Và yêu anh...
... vì bên anh em không phải gồng mình để sống
...vì bên anh em không phải make up xinh đẹp
...vì bên anh em không phải kiếm nhiều tiền vì anh đã kiếm rồi
...vì bên anh em không phải nổi tiếng
và vì bên anh em chỉ cần là em, em chỉ luôn cười như thế là được.


SƯU TẦM​
[/quote]

Đành rằng a yêu e vì "e chỉ cần là e" nhưng làm ơn đừng"chỉ luôn cười như thế là được"
 

bongbong

Chào mào??? Chuyện nhỏ!!!
Tham gia
28/8/07
Bài viết
245
Điểm tương tác
19
SVC$
0
Ðề: Như mới ngày hôm qua

Dân quay người, lao ra ngoài. Tôi đã chia tay Dân như thế. Những kỷ niệm với Dân bỗng chốc nhạt nhòa như chưa hề có. Hóa ra, dứt bỏ một con người ra khỏi trái tim mình không mấy khó khăn.

Tình yêu của tôi cũng bắt đầu và kết thúc đơn giản như vậy

Nhưng dứt bỏ một con người ra khỏi trái tim thì khó lắm

" Có dòng sông năm xưa vẫn một đời yêu em
nhưng em yêu em đã quên dòng sông"
 

vetxinh@1986

Lặng lẽ ... !!!
Tham gia
26/1/08
Bài viết
412
Điểm tương tác
200
SVC$
0
xim góp vui cùng phương linh mấy câu chuyện nhé!
Tình yêu là những gì giản dị nhất, là những gì em không thể diễn tả thành lời. Tình yêu là dường như thời gian trôi nhanh hơn khi em được ở bên anh, khi em lắng nghe những gì anh nói với một niềm say mê, khi em lắng nghe con tim mình đang thổn thức với những cung bậc chẳng thể nào em hiểu nổi và em ước mong thời gian đừng trôi đi nữa.

Và dường như thời gian cũng đứng lại, dường như thời gian cũng dừng lại khi em nhìn vào đôi mắt anh, âu yếm và em thấy mình ở trong đó.

Tình yêu là em thấy em giống anh hơn và thi thoảng em chợt mỉm cười vì có một cử chỉ, hành động vu vơ mà giống anh quá đỗi. Tình yêu là khi em nhận thấy và khám phá mình ở trong anh.

Tình yêu là khi em cảm nhận anh đang ở ngay bên cạnh em, em cảm nhận được giọng nói ấm áp của anh, hơi thở nồng nàn và một trái tim cháy bỏng dù có thể anh đang ở xa em ngàn dặm.

Tình yêu là những phút nhớ mong, những khi hờn dỗi, chẳng vì cái gì cả. là đi ra đi vào, là ngóng trông điện thoại, là lúc bất chợt cảm xúc trỗi dậy vu vơ, bật khóc vì ghét và nhớ anh.

Tình yêu là những gì em chưa nói, là những gì anh không nói ra nhưng em lại có thể cảm nhận. Tình yêu là bàn tay nắm chặt, là cái vòng tay âu yếm từ phía sau, là ánh mắt nồng ấm, là nụ cười nồng hậu và em thấy mình thật bé nhỏ. Cả thế giới như thu hẹp, chỉ có anh, và em. Tình yêu là khi em hát và những gì mà em nghĩ đến là anh, là tất cả thuộc về anh và em chỉ muốn dành nó cho anh.

Tình yêu là những ngôn từ đẹp nhất, những cung bậc đẹp nhất dành cho anh. Là con đường tưởng như trải dài vô tận em bước đi, có anh và khoảng cách được thu hẹp.

Tình yêu là khi em không thể sống nếu thiếu anh. Là khi em cảm thấy mất phương hướng và dường như chẳng còn gì cả, là khi em cảm thấy trống rỗng, vô nghĩa mỗi sáng mai thức giấc em phải nghĩ đến anh không ở bên em nữa. Là khi em không còn hiểu mình sẽ làm gì, mình sẽ đi về đâu. Là khi em không còn nhận ra giá trị và sức sống của cuộc sống này.

Tình yêu là những gì có thể thay đổi, là một tình yêu không vĩnh cửu, em biết nhưng lại có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu. Tình yêu là khi em phải nói chia tay anh, nhưng bước chân nặng trĩu trên con đường về.

Tình yêu là những gì mà tình yêu có thể mang đến và mang đi, là đem đến và cũng có thể lấy đi tất cả. Tình yêu là đôi khi phù phiếm và không là gì cả, nhưng rất nhiều khi nó là tất cả.

Tình yêu là em có thể sống không có nó trong một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần hay thậm chí một năm nhưng em sẽ chết nếu thiếu nó trong cả cuộc đời này.

Tình yêu không là màu hồng, không là màu đen. Tình yêu là không màu. Em nhuộm nó màu xanh khi em bên anh, nhìn nó màu xám khi xa anh. Anh nhìn nó khi đỏ, khi vàng, khi hỗn tạp, chẳng thể nào tách bạch. Vì tình yêu đôi khi là vậy, không thể hiểu, không thể phân tích.

Tình yêu là không ngừng hi vọng và hướng về những điều tốt đẹp nhất. Tình yêu là đơn giản là tình yêu. Tình yêu là đơn giản là anh.
 

vetxinh@1986

Lặng lẽ ... !!!
Tham gia
26/1/08
Bài viết
412
Điểm tương tác
200
SVC$
0
Đã nhiều lần,rất nhiều lần em không thể kể hết được, em cố tìm mọi cách quên anh đi, em đã cố xoá tất cả những gì liên quan đến anh nhưng tất cả đều vô nghĩa. Tình yêu đầu đời em đã dành cho anh thì làm sao dễ dàng quên đi được chứ?

Không biết ở một nơi nào đó có khi nào anh nhớ đến em, và có khi nào anh đọc được những dòng thư em viết dành riêng anh không? Anh, đó là cách em gọi anh ngày đó anh nhớ không và cuối cùng thì anh cũng xa, em vẫn không hiểu hay vẫn còn mộng.

Tình yêu anh dành cho em là gì? Những ngày mình bên nhau thực sự có ngày nào là hạnh phúc không nhỉ? Hay chỉ là nước mắt và đau khổ! Em đã bất chấp tất cả để yêu anh, em muốn sống thực với tình cảm của mình để yêu và được yêu nhưng cuối cùng thì em nhận được gì hả anh? Em cứ nghĩ đơn giản rằng nếu mình chân tình và sống hết mình thì cuộc sống sẽ tốt hơn, em đã yêu mà không hề đắn đo suy nghĩ và em nghĩ rằng anh cũng yêu em nhiều như thế. Vậy mà cuộc đời nào có ai học được chữ ngờ.

Một ngày anh tự dưng anh chuyển chỗ ở mà em không hề hay biết,linh tính của em đã mách bảo rằng......e giật mình gọi điện cho anh và anh nói anh đã chuyển chỗ ở .....đúng như điều em nghĩ,Anh bảo rằng: "Anh muốn mình xa nhau một thời gian" và thật tàn nhẫn hơn khi anh bảo rằng "anh chỉ là một hát cát nhỏ giữ một xa mạc rộng lớn". Em lúc đó hoàn toàn không có một cảm xúc gì cả, không khóc, không buồn, không suy nghĩ. Phải chăng lúc đó em đã vô cảm khi nỗi đau đã không thể nói thành lời? Phải chăng em đã yêu nhầm?

Chỉ còn vài ngày nữa là ngày sắp tròn một năm mình chia tay nhau sau gần ba năm yêu nhau. Em như một người say không thể tỉnh mộng được, lang thang giữa phố đông mà sao vẫn cảm thấy lẻ loi đến thế. Có thể em sinh ra đã là con nhà nghèo, em không thể mang lại cho anh cuộc sống như anh mong muốn . Có ai biết rằng một đứa con gái luôn mạnh mẽ, bản lĩnh trong mắt mọi người lại yếu đuối trong tình yêu đến thế. Em gục ngã hoàn toàn mà không biết sẽ ra sao, mặc mọi thứ cho thời gian sắp xếp. Sống mà không sống.Em làm việc thật tốt và học tập cũng thật tốt, em cười đó, nói đó nhưng trong lòng thì luôn nặng nề và buồn vô cùng,và còn hơn thế nữa.

Giá như em có thể chọn lựa cho mình thì có lẽ em sẽ .... vĩnh viễn, em thật không tìm ra lối thoát. Em không thể quên anh và càng không thể ghét anh, tại sao cuộc đời lại bất công và tàn nhẫn với em đến thế, em có lỗi gì khi yêu anh? Em chờ đợi gì ở anh? Sẽ có một ngày anh lại đến bên em ư? Em cũng không biết nữa, mệt mỏi và chán nản; những kỷ niệm cứ nhức nhối trong em ngày đêm những đêm không ngủ với em càng ngày càng nhiều hơn. Tại sao? Em không hiểu gì hết! "Thời gian sẽ làm ta bình tĩnh lại", nhưng cần bao nhiêu thời gian hả anh, Một năm, mười năm hay một đời, không biết bao lâu là đủ? Yêu nhau một thời, xa nhau một đời, lệ này em khóc cho ngàn sau có lẽ là thế! Anh ơi!. Nếu có một ngày em thật sự chết đi, em mong anh hãy chồng trên mộ em loài hoa em thích đó là tâm nguyện của em để em có thể quên anh vĩnh viễn. để em quên đi tất cả Anh à!
 

bongbong

Chào mào??? Chuyện nhỏ!!!
Tham gia
28/8/07
Bài viết
245
Điểm tương tác
19
SVC$
0
Mình thích bài hát này và luôn xem nó cũng như một câu chuyện

[FONT=&quot]Không hiểu vì sao ta có buổi chiều nay [/FONT][FONT=&quot]
Gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc
Giọt nước mắt anh làm sao ngăn được
Em bây giờ như xa một tầm tay
Em bây giờ như xa một tầm tay

Biết nói gì khi tình đã nhạt phai
Tháng mười hai trời còn mưa muộn
Anh bâng khuâng đứng lặng ở cuối đường
Chẳng có điều gì để trách cứ nhau.

Khi trái tim không cùng suy nghĩ
Đốt làm chi những tờ thư cũ
Xóa được không kỷ niệm mênh mông
Rồi mai này anh sẽ yêu ai.

Tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
Tình yêu ấy còn chút gì lãng mạn
Để gởi về người con gái yêu anh
Để gởi về người con gái anh yêu.[/FONT]



[FONT=&quot]Bài hát: Hương xưa[/FONT]
[FONT=&quot]Sáng tác: Vũ Hoàng[/FONT][FONT=&quot]Ca sĩ: :: ::[/FONT][FONT=&quot]
Nghe nhạc ở đây[/FONT]

http://nhacviet.vietnamnet.vn/vn/nhacpham/chitiet/1465/index.aspx
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Mấy hum nay bận quên mất chủ đề nì ghé thăm, vô tình hum nay vô thấy pà con bàn luận nhiều ghê :)

Cảm ơn mọi người đã góp vui chủ đề thấy nó càng sống động hơn nhiều :)
 

phuonglinh

IAM ME - Hãy tự tin vào chính mình!
Tham gia
25/11/07
Bài viết
169
Điểm tương tác
4
SVC$
0
Hợp đồng của quỷ - Nguyễn Danh Lam

Cậu hãy bám theo cô ta từ địa chỉ này, trước 0 giờ. Sau đó đạp vào mũi xe cô ta, hoặc làm thế nào đó tùy cậu, lúc cô ta chạy qua cầu, nhớ là phải lựa ngay đoạn thanh sắt đã gãy, chỗ tôi sẽ chỉ cho cậu. Số tiền này sẽ thuộc về cậu.

- Thời hạn bao lâu?

- Càng sớm càng tốt. Mà thôi, một tháng được không? Chắc chắn rồi, một tháng, tôi không thể chờ lâu hơn.

- Ông thông cảm, đây là việc tôi không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm trong đời. Nhưng...

- Tôi biết, rất biết cái chữ nhưng của cậu. Cậu cần tiền!

- Tại sao ông nghĩ vậy? Trong khi ông chưa hề gặp tôi, chẳng biết tôi là ai...

- Người ta không cần phải lên đến mặt trăng mới biết trên ấy không có nước.

- Mà tại sao ông lại chọn tôi để nhờ việc này?!

- Tôi chọn ngẫu nhiên.

- Ngẫu nhiên? Ngẫu nhiên mà ông biết tôi cần tiền?

- Ai không cần tiền, nào, cậu chỉ cho tôi quanh đây có ai không cần tiền? Tôi biết, cậu có thể nhìn vào mặt tôi và nói một câu cũ rích: Tiền bạc không phải là tất cả! Nhưng tôi nói lại cho cậu nghe: Người ta không thể làm bất cứ điều gì, nếu không có tiền!

° ° °

Đêm cuối thu. Lạnh. Ánh đèn soi rờn rợn mặt nước sâu đen. Anh ném thử một cục đá. Dường như không phải tiếng "tõm" quen thuộc, mà là một âm trầm đục hơn, đó là tiếng "phụp". Như vậy là nước rất đặc. Một đoạn lan can bê tông đã gãy, trơ ra mấy đầu sắt hoen gỉ. Từ đó xuống mặt nước, khoảng cách chừng bốn mét. Một người lộn xuống, cái chất đen đặc dưới kia sẽ nuốt chửng toàn bộ. Y như một nấm mồ được lấp tự động. Và cô ta sẽ chìm.
Mất dấu vĩnh viễn.

Mặt anh đầy nước. Một thứ nước cay cay, nhớt, không rõ là gì. Ngoài lộ, xa tít tắp, có tiếng còi xe cứu thương, âm thanh mồn một, ít ra lúc này cũng là ba giờ sáng. Anh quờ tay. Cái bì thư dày cộm vẫn nằm dưới gối. Một số tiền khiến anh hoảng loạn. Nó vẫn ở đó, tất cả là sự thực. Sự thực như ba đêm rồi trôi qua, anh choàng dậy nửa khuya, vẫn thấy nó ở đó. Cái bì thư đã rã ra, hở cả cạnh, mấy tờ bạc lấp ló.

° ° °

- A lô, công việc của cậu đến đâu rồi? Cái điện thoại xài được chứ? Cậu nghe tôi nói rõ không?

- Cảm ơn, nghe rõ. Hay là...

- Cậu đã cầm tiền của tôi. Việc chẳng thể "hay là" được nữa rồi! Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn hay hủy bỏ hợp đồng với tôi. Tôi vẫn còn nhiều cái bì thư như thế, để đưa cho nhiều thằng khác nữa giống cậu. Và đêm trước là cô ta, hôm sau đến lượt cậu. Dòng sông ấy đủ chứa vô số người mà! Hê hề, mà tôi đùa đó...

- Tôi không thích đùa kiểu này chút nào.

- Rồi, vậy không đùa nữa. Bản chất tôi cũng chẳng thích đùa chút nào. Đêm qua cô ấy về lúc mấy giờ?

- Tôi chưa nhận diện được cô ấy. Thật tình tôi đã đứng và chờ, nhưng hình như cô ấy không đến điểm mà ông dặn.

- Rồi cô ta sẽ đến. Cậu đã mất ba ngày trong số ba mươi ngày rồi đó. Tôi dặn lại một lần nữa nhé. Cô ta luôn mặc toàn màu đen. Đấy, đấy chính là lý do tôi chọn cô ta. Tôi thích những gì màu đen.

- Nhưng tôi có dính dáng gì đến màu đen đâu? Sao ông chọn tôi?

- Cậu có màu đen trong mắt, trong não, trong tâm hồn. Thôi, tôi nhắc lại, cậu đã mất ba ngày trong số ba mươi ngày.

° ° °

Anh dừng xe chếch mé điểm đợi. Ánh đèn từ tầng trên hắt xuống xanh rì. Dưới trệt, hai cánh cửa khép chặt, thi thoảng một người lách ra. Phố vẫn đông. Hơn mười giờ khuya, đêm lạnh đẫm, anh vẫn nghe cổ khát cháy. Đẩy xe bằng hai chân, anh ghé một bà già bán nước rau má bên lề đường. Mua một bịch, anh rít hai hơi đã nghe róc róc. Chất đường trong bịch nước càng khiến cổ họng anh khô hơn. Nếu dò hỏi bà già để tìm kiếm thêm thông tin, anh biết là một việc ngu xuẩn. Bà ta đã thấy rõ mặt anh. Anh nổ máy, cho xe lao đi thật nhanh, như chỉ là một khách qua đường. Đảo một vòng, anh quay lại lề bên kia, tìm một vị trí để bà già bán nước rau má khỏi thấy mặt.

Mười một giờ hơn, cô ta xuất hiện. Một bộ đen tuyền từ trên xuống dưới. Sắc đen khiến anh rùng mình. Có một tiếng động lanh lảnh như tiếng kim loại va vào nhau vang lên từ vô thức, khiến anh co rúm người. Cô ta đi một mình. Anh tính trong đầu khoảng thời gian chạy xe từ đó đến đoạn cầu có lan can gãy. Khoảng nửa tiếng. Như thế là gần 0 giờ. Nếu đêm nay là đêm trừ tịch, một con người sẽ rụng xuống dòng sông ngay cận phút giao thừa. Anh tin, đó là những phút đậm đặc tính chất ma quỷ, trước khi một ngày mới bắt đầu. Anh sẽ trộn mặt mình vào đám ma quỷ ấy, có lẽ thượng đế sẽ khó lòng nhận diện anh hơn?

Cô ta đảo mắt nhìn lại phía sau, cho xe quành sang lề đường bên kia. Anh giật choàng mình thêm lần nữa. Điểm cô ta tấp vào chính là cái thùng của bà già bán nước rau má. Cho đến lúc ấy anh mới ngẫm ra, dường như có một sự quái đản nào đó. Một bà già bán nước rau má bên lề đường, vào lúc nửa khuya của một đêm cuối thu se lạnh. Chất nước khi nãy dâng lên cổ họng anh, sền sệt tanh. Anh nuốt vội xuống một ngụm hơi, đẩy tất cả trở lại vị trí cũ. Hai bàn tay lớp nhớp, anh chùi xuôi mé đùi.

Cô ta không uống rau má, mà nói đôi câu gì đó với bà già. Gương mặt trắng trên cái cần cổ cũng trắng xoay dọc con đường. Anh ngẩn người trên yên xe. Cô ta quá đẹp. Một sắc đẹp trẻ thơ. Thời gian dường như chưa bao giờ ngưng tụ một giây phút nào trên ấy. Nó trong suốt. Cô ta lại đảo xe. Anh hụp vội xuống nhìn mặt đường. Tia đèn lia ngang tầm ngực anh. Không thể ngăn được một cái ngước lên, ánh mắt anh va phải mắt cô ta. Ánh đèn phía đuôi xe lừ lên trong khoảnh khắc cô ta bẻ cua nơi ngã tư. Anh vẫn chưa kịp nổ máy.

° ° °

- Đêm nay tình hình thế nào rồi, anh chàng của tôi?

- Tôi đã nhận diện được cô ấy.

- Tốt lắm. Nhưng mới chỉ nhận diện thôi sao? Mà có đúng là cô ta không?

- Căn cứ theo những điều mà ông mô tả, địa chỉ ấy, giờ giấc ấy, trang phục ấy... Tôi tin đó đúng là cô ta. Nhưng...

- Cậu lại nhưng nữa rồi...

- Nhưng có chắc đó là người mà ông muốn...?

- Nếu không muốn, tại sao tôi lại phải thuê cậu? Tôi dùng chữ thuê thẳng thừng nhé.

- Tôi muốn biết, nhất định phải biết điều này, tôi mới làm theo những gì mà ông cần: Tại sao ông lại muốn làm thế với cô ta? Cô ta nợ ông điều gì?

- Tò mò không phải là đức tính của người làm những công việc thế này. Có điểm nào đó ở cô ta khiến cậu chùn tay chăng?

- Ít ra, tôi cũng thấy đó là một vẻ mặt rất ngây thơ.

- Tôi đã đoán trước điều này. Đó là sai lầm của cậu. Và đến lúc tôi cần phải cảnh cáo chính thức với cậu. Cậu nhìn thấy vẻ ngây thơ nơi cô ta, vậy là cậu chùn tay. Và cậu sẽ là người thay thế cô ta đấy!

- Trời ơi, sao lại là tôi? Sao lại là tôi? Ông thật là quái đản!

- Tôi đoán, cậu còn muốn dùng nhiều từ ngữ nặng nề hơn nữa. Cậu muốn nguyền rủa tôi là con quỷ đội lốt người? Nhưng tôi còn thua xa quỷ! Mà thôi, cứ cho tôi là quỷ đi. Vậy, con xúc xắc trong tay tôi đã lăn vào cửa cậu, nghĩa là cậu phải làm! Thế nhé. Cậu đã mất thêm một ngày nữa rồi đấy.

° ° °

Anh đập mạnh vào hai cánh cửa kéo, miệng thì thào qua khe hở:

- Làm ơn... Tôi muốn mua rượu!

Trong nhà có giọng càm ràm:

- Sáng mai rồi mua, giờ không bán nữa.

Ba bốn cánh cửa đều như thế. Anh quyết định vòng xe lại bãi chợ. Đoạn đường khá xa, nhưng nếu trở về với cái đầu chưa mụ đi bởi hơi men, anh biết mình không thể nào thiếp đi được.

Anh gọi một chai thứ rượu hạng bét, màu nhờ nhờ, mùi hăng hắc. Thứ rượu dành cho cánh phu xe nửa đêm về sáng, chẳng biết người ta bỏ những gì trong đó. Giờ này, chốn này, chỉ có loại rượu ấy.

Với số tiền còn để trong cốp xe, anh thừa mứa để có hàng trăm đêm khướt ra với những món đốt đời, hoặc làm người ta lịm đi. Nhưng nó khiến anh hoảng sợ mỗi lần nghĩ tới. Tuy nhiên, để nó ở nhà anh lại chẳng yên tâm. Thành thử hễ anh đi đâu, nó theo đó, ngay ngáy như một khối thuốc nổ dưới yên ngồi. Giá một chút nữa đây, trong phút lảo đảo trên đường về, có kẻ nào đó biết khối tài sản dưới cốp xe anh, chặn lại, lủi cho anh một dao vào ngực. Thế mà lại nhẹ nhàng.

Cô ta xuất hiện. Như một nghi thức, đảo xe vòng sang chỗ bà già bán nước rau má. Và không hề uống. Mưa đổ lây rây. Khuôn mặt trắng tái dưới chiếc mũ trùm đầu của áo mưa. Một cái áo mưa đen. Phố vắng hơn đêm trước, cũng mười một giờ hơn. Anh thụt xe vào một con hẻm gần đó, mũi xe hướng ra. Cô ta vừa vút qua, anh nổ máy, bám theo. Phía trước, cách chừng trăm mét, cái đèn lái đôi lúc nháy lên, đỏ rợn.

Một mình, nhưng anh có cảm giác đang đứng giữa sân vận động đã tắt đèn, nơi tâm điểm của vòng tròn chính giữa sân. Xung quanh, khán giả vẫn yên vị, dõi mắt xuống. Tất cả đều câm lặng. Một phần mười triệu con mắt như một bầy cá rỉa vào gáy anh đang nổi bập bềnh.

Anh trôi. Sau đuôi ánh đèn xe ma ám. Cây cầu hiện ra, mưa xiên xiên, vàng vọt, càng lúc càng nặng hạt. Anh nghiến răng tăng ga. Hai chiếc xe đã song song. Khuôn mặt dưới áo mưa như chờ sẵn, hướng sang anh. Một nụ cười. Anh lảo đảo, tay lái bên trái đập mạnh vào thành cầu. Chiếc xe gấp vuông trước khi lết ngang mặt xi măng. Nước tóe lên. Một tiếng két của thắng xe. Cô ta ngoảnh lại:

- Xin lỗi, anh có sao không? Tôi không hề va chạm với anh mà.

Anh như nghe thấy trong đầu gối có tiếng rào rạo. Ba bốn chiếc xe khác cùng lao lên mặt cầu:

- Mưa thế này, đường trơn lắm...

- Anh có sao không? Có cần đưa vào bệnh viện không?

Cô ta bước hẳn xuống xe. Gương mặt trắng lạnh cúi xuống mặt anh đang nhăn nhó vì đau. Một người hỏi:

- Anh ấy là bạn cô phải không?

- Vâng, bạn tôi. Mọi người cứ đi. Chúng tôi thu xếp được.

Anh cắn chặt môi dưới, dựng xe lên, quên cái đầu gối chắc chắn không được ổn.

- Cái này của anh phải không?

Bàn tay trắng muốt chìa ra. Anh suýt chúi xuống thêm lần nữa. Khi chiếc xe lật ngang, gói tiền đã văng ra khỏi yên xe mở bung.

- Vâng, của tôi, của tôi! Cảm ơn cô.

- Anh có chắc là sẽ chạy xe về nhà được không?

- Tôi không sao... Cảm ơn cô.

Thêm một nụ cười. Cái đuôi xe đỏ nhòa dưới những vạt mưa đan dày.

° ° °

Anh ngồi chờ cuộc gọi như thông lệ. Ba mươi phút trôi qua. Máy báo tin nhắn "Cau da mat them mot ngay nua". Toàn bộ xương cốt hóa lỏng, trôi tuột ra khỏi cơ thể anh. Bàn tay run bắn, anh bấm phím gọi lại:

- Sao ông biết tôi chưa làm gì cô ta đêm nay? Ông cho thêm kẻ theo dõi tôi à?

- Có cần phải làm thế không? Chẳng phải cậu đã bảo tôi là quỷ sứ sao? Quỷ sứ thì có gì là không biết chứ.

- Đúng, ông là đồ quỷ sứ. Tôi sẽ không thực hiện hợp đồng này nữa. Mặc xác ông với trò chơi quái gở này. Đêm mai, ông hãy gặp để tôi trả lại số tiền. Tôi vẫn giữ nguyên đây. Nếu ông không gặp, tôi sẽ ném nó xuống sông, ngay vị trí ấy... Xem ông làm gì được tôi...

- Cậu cứ làm thế đi. Khi cậu nói ra như thế, cậu sẽ chẳng dám làm đâu.

Chỉ còn lại những tiếng tút dài.

Tấm thân anh đổ ập xuống, cả cơ thể bốc hơi nghi ngút. Đám nước mưa bay lên từ bộ đồ ướt sũng, từ chiếc đầu gối rần rật.

Đêm ấy, anh lên cơn sốt. Một mình.

° ° °

Suốt ba ngày liền anh không ra khỏi nhà. Trong cơn mê man, anh vẫn nằm chờ một cú gọi lại, hoặc một cái tin nhắn. Chiếc điện thoại vẫn im lìm. Nếu không có những cơn sốt liên tục ập đến, vùi anh vào trạng thái mê mị, chắc chắn anh đã đập đầu vào tường trong một khoảnh khắc cùng quẫn nào đó. Hắn ta đã chán cuộc chơi? Hắn ta tạm buông tha anh ít ngày, trước khi bước vào đợt khủng bố mới? Hay đơn giản nhất, hắn biết thừa tình trạng của anh lúc này và bỏ mặc anh?

Trước sau gì, thời hạn vẫn còn đó, anh chẳng thể chạy đâu cho thoát, hoặc là anh, hoặc cô ta. Giả thiết một, nếu cô ta bị thanh toán đúng như hợp đồng, sẽ có hai kẻ đạt được mục đích: hắn và anh. Hắn thì dĩ nhiên rồi, phần anh với số tiền ấy dư sống cả một đoạn đời dài. Cô ta thì sao? Chẳng sao cả. Một cái bản lề lật qua, sau khi lộn xuống dòng sông, nếu là thiên thần, cô ta sẽ bay lên. Còn giả thiết hai, nếu anh bị thanh toán, sẽ chẳng ai đạt được mục đích cả. Ngay cả cô ta, hiểm họa vẫn nguyên đấy. Và một kẻ khác, anh không biết mặt, tiếp tục được cục xúc xắc trong tay hắn lăn tới. Bi kịch vẫn tiếp diễn.

Coi như định mệnh đã chọn mình, anh không đập chiếc điện thoại vào tường, không đem số tiền ném xuống dòng sông, không tiếp tục những lời lẽ thách thức nữa. Ngay sau trận sốt này, khi anh đủ sức dắt xe ra khỏi nhà, hợp đồng sẽ được thanh lý. Đó là một cách để anh chiến thắng hắn, chiến thắng chính mình.

° ° °

- Tại sao suốt mấy ngày qua ông không gọi cho tôi?

- À, chàng trai trẻ. Cậu đã dứt sốt rồi phải không?

- Ông biết tất cả? Hừ, quỷ sứ, đúng là quỷ sứ. Tôi chấp nhận trò chơi này của ông. Có thể lắm, sau khi đẩy cô ta xuống sông, ôm trọn số tiền, tôi sẽ trích ra một phần tư, mướn một kẻ khác đẩy ông xuống vị trí ấy.
- Một ý tưởng rất độc đáo, vô cùng độc đáo. Cậu dọa tôi đấy à?! Nhưng cậu có tin là tôi vẫn đợi một ngày, có kẻ dám làm như thế với tôi không? Nhưng hiện tại nó vẫn chưa đến. Vậy là tôi vẫn phải làm công việc này. Cụ thể là bản hợp đồng với cậu. Cậu vẫn nhớ rõ số ngày còn lại của mình đấy chứ?

- Tôi nhớ rõ. Ngay đêm nay, hợp đồng sẽ được thanh lý. Sau đó, với số tiền, tôi sẽ giúp ông đạt ý nguyện, bị một kẻ nào đó đẩy xuống sông.

- Tốt lắm chàng trai trẻ. Theo tôi biết, cô ta vẫn chưa thay đổi thời gian biểu, lịch trình. Chúc cậu thành công.

° ° °

Không phải một đêm mưa sụt sùi như lần trước. Mặt trăng thanh khiết, sáng lặng lẽ qua khe hở những tòa nhà và tàn cây. Anh quên tính đến khả năng này. Ánh trăng sẽ soi tỏ cả đoạn cầu, lúc sự việc xảy ra. Thật bất lợi cho anh. Nhưng anh chấp nhận tất cả, như một cuộc chơi, một định mệnh, một trò gieo xúc xắc.

Bộ đồ đen hiện ra bên kia đường. Nếu không có ánh đèn, anh tin đó sẽ là gương mặt được tưới đẫm trăng, nổi lên trên sắc đen huyền bí ấy. Một họa sĩ có thể thay hai cánh tay của cô ta bằng một đôi cánh. Nó sẽ vỗ phía trên những đám mây ngũ sắc, hay một cái phông đầy cỏ non, thế là hoàn hảo hình tượng một thiên thần. Thiên thần không giới tính, thiên thần chỉ mang nét mặt trẻ thơ, quả đúng là gương mặt mà anh đang dõi mắt nhìn lúc này đây. Nhưng đã nhận hợp đồng với quỷ, anh sẽ thuộc về phía quỷ, sát hại những thiên thần.

Cô ta chạy chậm. Thong dong. Thật hợp cảnh với một đêm trăng yên bình. Ánh đèn sau đuôi xe không còn bầm lên một sắc đỏ rờn rợn như những đêm trước. Nó như một vì sao bản mệnh, chỉ cho anh con đường phải đi tới. Anh giữ một khoảng cách vừa đủ. Với vận tốc này, thời gian đến cây cầu sẽ trễ hơn. Càng tốt cho anh. Đúng vào phút giao nhau giữa ngày và đêm, 0 giờ, anh sẽ lách qua khe hẹp của mọi phán xét. Ngay cả tội ác cũng có khoảnh khắc thích hợp cho nó.

Cây cầu hiện ra. Bạc trắng ánh trăng. Xa nhà cửa. Xa con người. Gió rười rượi vuốt vầng trán anh bằng những sợi tóc. Cô ta bắt đầu tiến đến chân cầu. Anh cho xe thu ngắn khoảng cách. Cái đoạn lan can gãy quá đỉnh cầu một chút. Khi xe anh bắt đầu lên cầu, trên đỉnh cầu, cô ta đột nhiên dừng lại. Anh đạp thắng chúi nhủi, vờ quay lại sau quan sát bánh xe, như vừa cán phải vật gì đó.

Cô ta dựng xe, bước xuống, tiến lại phía lan can. Anh dừng hẳn, vờ lúc lắc chiếc xe, trong khi mắt vẫn không rời mục tiêu bằng một cái nhìn nghiêng nghiêng. Bóng trang phục đen nổi bật dưới màu trăng sáng lóa trên đỉnh cầu. Cô ta vịn lan can, mặt hướng ra sông, gió thổi ngược mái tóc. Anh quyết định bước xuống, dắt bộ chiếc xe, tiếp cận mục tiêu. Lúc này, anh cho phép mình nhìn cô không rời mắt. Như cái nhìn ngẫu nhiên, tò mò của chàng trai nhìn một cô gái đẹp nửa khuya ra đứng trên cầu...

Khi anh chỉ còn cách mục tiêu trên chục mét, cô ta bỗng rời bước, lững thững bước về phía đoạn lan can bị gãy, ánh mắt tò mò nhìn xuống mặt sông. Chỉ cần anh quẳng thật nhanh chiếc xe sang một bên, hợp đồng sẽ được thực hiện nhanh gọn đến không ngờ. Khoảng cách chỉ còn vài sải tay. Đúng lúc ấy, có tiếng máy xe tiến lên cầu. Anh ngoảnh lại. Một ánh đèn. Việc sẽ bị chậm lại khoảng vài chục giây. Chẳng sao. Anh tiếp tục đẩy xe tiến sát mục tiêu. Khi đã nhìn rõ mặt cô ta, anh dừng lại, thở dốc. Dắt chiếc xe vẫn nổ máy, để số, lên đến đỉnh cầu làm anh cũng thấm mệt.

Cô ta quay lại nhìn anh. Một nụ cười. Vẫn nụ cười ấy. Anh có cảm giác cô ta đã quen anh từ lâu lắm, trước cả cái đêm xảy ra vụ té xe nọ.

- Chào anh. Hình như anh thường đi làm đêm về giờ này? Cái chân anh đã khỏi hẳn chưa?

- Cô... cô vẫn nhớ tôi sao?

- Nhìn chiếc xe anh tôi nhớ ra. Chẳng phải nó vẫn bị trầy hết một bên sao...

Anh gạt chống xe, thở hắt ra một hơi. Ánh đèn xe khi nãy vụt qua. Cô ta nheo mắt nhìn theo, nở một nụ cười vu vơ. Dường như thường trực trên môi cô ta là những nụ cười như thế. Một nụ cười tươi nguyên, nở cận kề phút giây định mệnh. Hình như lòng anh hơi chao đi tí chút.

Không được, anh nghiến chặt răng, liếc nhanh đoạn lan can gãy, trong lúc ánh mắt cô ta còn dõi theo chiếc xe vừa qua cầu. Khoảng sông đen ngòm ngay sau lưng cô ta. Anh tiến lại, vờ lững thững dòm xuống. Cô ta hưởng ứng, dù tỏ ra đôi chút sợ sệt, tay vẫn bám mấy cọng sắt gỉ hở ra nơi đầu lan can. Anh tỏ vẻ an nhiên, một chân đá đá đoạn sắt gãy:

- Nguy hiểm quá. Sao người ta không sửa lại đoạn gãy này...

Câu nói của anh bị cắt ngang bởi một cú đẩy rất mạnh từ phía sau. Người anh xoay một vòng, tay kịp chụp cái mép lan can gãy. Thêm một cái đạp nữa. Khoảnh khắc cuối cùng, anh thấy mặt trăng sáng rực qua vai áo đen. Một gương mặt cũng đen, ngược sáng với ánh trăng.

Cú rơi đậm đặc, không vọng một thanh âm.

Mặt cầu vắng ngắt. Gió lùa một mảnh giấy vụn bay là là dưới trăng, trước khi đáp xuống mặt nước. Sắc trắng của mảnh giấy nhòa dần.

° ° °

- A lô, ông đấy phải không?

- Thế nào, cô gái?

- Hợp đồng đã được thanh lý.

- Xin chúc mừng cô. Tôi thấy tất cả rồi. Đẩy luôn cái xe xuống sông đi nhé. Cô thật tuyệt vời!
http://tintuconline.com.vn/vn/doc/209369/
 

CM_hocmon

...yêu Chào Mào... yêu thiên nhiên!
Tham gia
5/1/08
Bài viết
448
Điểm tương tác
2
SVC$
0
Đúng là hợp đồng của quỹ , cuộc sống khó lường quá !
 

thachthung

"Minh Nguyệt Tâm"
Tham gia
20/9/07
Bài viết
1,334
Điểm tương tác
68
SVC$
0
Đúng là hợp đồng của quỹ , cuộc sống khó lường quá !

Đấy đấy..hậu quả đấy.Chỉ vì thấy đó là 1 cô gái đẹp mà không nỡ xuống tay.Cảm tính quá đôi khi hỏng hết việc.Khổ!!Thiếu chuyên nghiệp quá:a21:
 

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom