Guest viewing is limited

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Chap 17 : Nắng mùa thu ...........



Về nhà. Tâm trạng nó hoàn toàn đắc thắng. Không vui sao được khi từ một chuyên viên bỗng dưng nhảy vọt lên chức Trưởng Phòng Kế Hoạch. Chuyện nghe như là mơ vậy. Lại còn là rất trẻ nữa chứ. Cậu nó thì đã nắm chắc cái ghế Giám Đốc Sở trong tay. Từ nay trong cơ quan liệu nó còn sợ ai ??? Từ một nhân viên suốt ngày lo làm báo cáo, chạy tới chạy lui nay nó đã có thể chễm chệ ngồi trên cái ghế cao nhất phòng. Lại còn là thân cận với cậu. Đời nói coi như cũng ổn rồi.

Ba nó vẫn chưa ngủ. Chương trình truyền hình An Ninh đang phát bản tin. Nhìn ba nó với một ánh mắt cảm kích xen lẫn e ngại. Đối đầu với ba nó là một sự tự sát. Ba suy nghĩ những thủ đoạn mà nó không thể nào ngờ tới. Ông âm thầm nhìn nó mỉm cười. Nụ cười của một người cha luôn để mắt, quan tâm đến con cái. Ngồi xuống trước mặt ông. Nó cất tiếng :

- Cái giá mà cậu bỏ ra cũng nhiều quá ba nhỉ ???
- Cậu *** phải chấp nhận. Mục tiêu của nó là nhắm đến cái ghế Giám Đốc kia. Nên bỏ ra bao nhiêu đó vẫn coi như là rẻ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu *** có gan làm hay không ? Và mấu chốt là vụ này phải thật kín kẽ, gọn gàng không để lại bất cứ gì……1 tỷ bỏ ra để mua cái ghế Giám Đốc cho cậu *** cùng ghế trưởng phòng cho *** vẫn rất rẻ đó chứ. Liệu mà làm cho tốt. Đừng để sa chân khó rút…..
- Dạ vâng. Thôi ba đi ngủ sớm đi. Hơn 10h rồi…….

Đúng là nó không thể nào theo kịp suy nghĩ của ông. Nó thật may mắn vì có một người cha như vậy. Những tin nhắn yêu thương từ e bay tới tấp trong dt của nó. Nó thương e nhiều lắm. Nhưng cái bóng của người con gái xưa kia vẫn quá lớn. Nó tự hỏi không biết liệu e có thể vượt qua hình bóng đó không ? Nó cũng không biết……

Buổi sáng, nó đi làm với tâm trạng vô cùng thoải mái. Nó biết chỉ nội trong vài ngày thôi thì nó sẽ chễm chệ ngồi lên cái chức trưởng phòng. Vài con ong ve cũng đã nhanh chóng đánh hơi được điều sắp tới nên cũng nịnh hót nó hơn. Ngày trước khi nó còn là một chuyên viên liệu có thằng nào thèm nhìn. Buồn cười thật. Khoảng 10h ban Giám Đốc cho gọi nó lên nói chuyện. Đi ngang phòng cậu. Nó nở một nụ cười thầm cảm ông……

Bước ra khỏi phòng họp. Trên tay là tờ quyết định bổ nhiệm. Chẳng thể nào khác. Chuyện phải như thế thôi. Kể từ chiều nay, nó chính thức là trưởng phòng Kế Hoạch của cơ quan. Thông tin lan truyền đi nhanh lắm. Chẳng mấy chốc, dt công việc của nó liên tục nhận những cuộc gọi chúc mừng. Ngay cả những nhà thầu mà trước giờ nó chưa bao giờ làm việc cũng moi đâu ra số nó mà gọi. Trưởng phòng trẻ nhất từ xưa đến nay, là nó.

Tối về. Ông cụ như đã được thông tin từ trước mà mở lời nói với nó :

- Chà chà. Chúc mừng ông trưởng phòng Kế Hoạch trẻ nhất Sở của ba. Hahaha
- Hề hề. Ba hiểu con quá rồi mà. Ai bảo con ba tài năng làm gì.
- *** tính ăn cháo đá bát đấy ah ? Biết thế tao khỏi giúp….
- Thôi thôi xin cụ. Cảm ơn cụ lắm ấy……
- Hahaha. Khá lắm………



Cơm canh đã dọn ra. Dĩa hoa thiên lý xào xanh mướt thật bắt mắt. Hôm nay nhà nó vui lắm. Cả gia đình tụ họp ăn một bữa cơm, bàn về thành công của thằng con trai. Đó chắc là hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ. Nó bỗng thấy thương ông bà cụ quá. Bạn bè ai cũng có cháu bế bồng cả rồi. Ông bà thì vẫn ngóng nó cưới từng ngày. Có lần, ông cụ quá giận dữ. Hất tung cả bàn ăn trước mặt nó rồi bỏ lên trên.

Ăn xong bữa cơm, chưa uống kịp ly trà thì dt nó lại reo. Bực bội nhưng là chuông của dt công việc nên nó vẫn phải nghe:

- Anh Nguyên đấy ạ ? Anh em trong phòng hôm nay có tổ chức bữa tiệc mừng anh. Anh ghé qua một chút chung vui vs ae.
- À. Ừ được rồi. Mọi người ở đâu để anh đến. Đáng ra phải để anh tổ chức cảm ơn mọi người chứ. Sao lại làm thế….
………

Người thức thời là tuấn kiệt. Dân di làm ai mà không hiểu điều đó. Chẹp lưỡi cho qua chuyện. Cuộc vui lại bắt đầu. Bia trôi ào ào như thác đổ. Hết tăng 1. Tăng 2 thì giọng hát trầm ấm của nó lại được dịp trổ tài. Mấy em văn phòng cứ gọi là mê mẩn tiếng hát của nó. Gọng của nó ấm áp trong bài Dòng Sông Băng nay lại chuyển sang tông cao vút của Cây đàn Chapi ……….lâu rồi nó mới hát. Nó hát những bài nhạc buồn sao lại hợp đến thế. Những bài ca sâu lắng như viết ra chỉ để dành riêng cho nó vậy. Sau mỗi bài hát là những tiếng vỗ tay ào ào, đa phần nó hát đều hơn 90 điểm. Mấy chị em gái phòng ban khác nhìn nó với một ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Cũng đúng thôi. Có tài, có ghế, có thế, hát hay. Mặt mũi cũng tạm khá. Nhưng mọi người vẫn không hiểu. Không hiểu tại sao chưa bao giờ nó dắt người yêu đi chung. Chưa bao giờ nó nói về người yêu của mình. Lúc nào nó cũng một mình. Một mình mà thôi. Lẽ nào nó bị gay chăng ?????:3

Điện thoại nó rung lên. Nhìn kĩ lại. Màn hình hiện lên 3 chữ : Pé Xấu Trai. Bước ra ngoài nghe dt. Em nói :

- Anh lên chức mà không gọi báo cho em biết nhá. Giận luôn. Đáng ghét…….>.
- Hjhj. Công việc thôi đó mà. À mà e rảnh không ? Lên hát chung với cơ quan anh cho vui……..
- Ở đâu anh ?
- Omely. Biết không ? Không thì kêu taxi lên. Nhanh nhá. Hehe.
- Được rồi. Chờ e 30’ nghen. Hjhj

Bước vào phòng. Nó xin phép sẽ dẫn theo một người. Mọi người ồn ào hẳn cả lên. Mấy lão bạn trong cơ quan cứ gọi là bình luận loạn xà ngầu. Tất cả đều mong chờ sự xuất hiện của người bạn nó……

Em bước vào cửa với sức hút không thể cưỡng lại. Hàng chục con mắt như đổ vào e. E đẹp quá. Đẹp một cách rất trẻ trung. Mắt kính Nobita trên đôi mắt đầy tinh ngịch. Mái tóc bồng bềnh uốn xoăn màu hạt dẻ. Chiếc quần đùi như làm tôn lên vóc dáng cùng đôi chân trắng muốt của e. E đẹp đến mức khiến cho một vài chị e trong cơ quan cũng phải thẫn thờ. Cúi chào mọi người. Giọng nói ngọt ngào của con gái Sg làm nhiều anh điêu đứng. Liếc nhìn mấy lão kia nó có cảm tưởng như nghe được tiếng nước dãi nhỏ từng giọt xuống nền gạch…..

16912_358436754249885_946146167_n.jpg



Không khí như vỡ òa ra vì sự xuất hiện của e. Mấy tên giống đực đang xoắn tít hàm râu dê mà vây lấy e. Nó bị chèn ra phía ngoài cho chị em trong cơ quan chăm sóc. Nhìn em đầy tình cảm rồi lắc đầu. E nháy mắt tinh nghịch với nó rồi hòa vào cuộc vui của mọi người hôm nay. Tới bài nó và em song ca. E ôm lấy nó mà hát. Cuối bài còn trao một nụ hôn say đắm vào môi nó. Vài tiếng than thở nuối tiếc từ bên dưới vang lên. Nó cũng chẳng quan tâm nữa. Bây giờ chỉ có nó và em mà thôi.


Đưa em về. E nhón chân gửi nào gió một nụ hôn dành cho nó trước khi bước vào nhà. Mỉm cười với em. Nó giơ tay vẫy chào rồi lại quay xe trở về......

Sáng hôm sau. Khi mà nó đang ngồi trên cái ghế trưởng phòng đọc báo cáo thì chuông dt chợt vang. Móc dt mà nó chẳng kịp nhìn là ai :

- Alo. Nguyên nghe.....
- Khách sáo quá vậy chàng stt buồn. Lời hứa cafe của e còn không đấy ?
- À. Em ah ? A không nhìn dt nên không biết. Lời hứa của anh vs e lúc nào vẫn tồn tại. Lời hứa ngày hôm kia, lời hứa 6 năm trước. Tất cả vẫn còn......
- Hôm nay anh có đi làm không ? E vừa đến sân bay Pleiku nhưng chẳng biết đi thế nào cả. Anh đón e được không ?
- Cái gì ?????.....Em lên thật ........
- Vâng. Đang ngồi tại sân bay. Máy bay vừa mới hạ cánh.
- E ngồi đó. Chờ anh trong 15’.
- Vâng. E chờ anh. Nhanh anh nhé.

Chạy vội ra xe. Chiếc BMW đỏ lao như tên bắn trên đường. Xe lướt qua từng dãy nhà, từng con phố trong chớp mắt. Vài chiếc xe máy cản đường khiến nó rủa ầm lên trong xe :

- Tránh raaaaa........

Hụ còi. Xe nó lại lao vụt đi. Tiếng pô xe gào rú làm mọi người dạt cả vào hai bên đường. Nó điên cuồng mà phóng. E đến đây. Đến cái phố núi này để làm gì ? Chẳng lẽ chỉ vì một ly cafe thôi ah ? Nó không tin vào điều đó. Vậy thì tại sao em lại đến đây ?????

Bảng chỉ dẫn lối vào sân bay nhanh chóng hiện ra trước mắt nó. Lướt nhanh qua trạm kiểm tra thu phí vào cổng. Nó thắng xe như cháy mặt đường. Bung cửa xe lao ra ngoài. Nó thấy em, em vẫn ngồi đó. Những ngón tay mượt mà lướt trên chiếc Ipad 2, có lẽ e dùng nó để giết thời gian. Nắng vàng chiếu xuống trên chiếc ghế. Bộ váy trắng tinh khôi làm khuôn mặt e như bừng sáng.


249390_461993227184406_1038574335_n.jpg

 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Chap 18 : Nước mắt của Mặt Trời......



Ngước nhìn lên. E thấy nó từ đằng xa. Những bước dài tự tin của một người con gái trưởng thành tiến về phía nó. E vẫn vậy. Vẫn là người con gái mà nó yêu năm nào. Những ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người chiếu về phía e nhưng e nào có bận tâm. E vẫn cao quí, vẫn bừng sáng lên trong ánh nắng. Là em, con gái của thần Mặt Trời…….

545368_461992767184452_1839127290_n.jpg


Không khác lần đầu gặp e là mấy, nó vẫn sững người trước em một lúc mới có thể định thần lại được. Vén nhẹ mái tóc, cười hiền. Gặp e, nó đã gặp e rồi. Chặng đường 6 năm lướt wa thật nhanh. Và giờ đây, e lại một lần nữa đứng trước mặt nó. E mở lời :


- Chà. Gấu của năm nào bây giờ khác xưa nhiều quá nhỉ. Cám ơn anh đã đến đón e nhé. Hjhj
- Gấu vẫn là nó thôi mà em. Thôi e vào xe đi. A đưa đến ks. Đặt phòng trước chưa thế ? Hay để anh đặt cho. À mà hành lí đâu ?
- Hjhj. Sáng nay e mới quyết định đi mà. Đã kịp làm gì đâu. Đành phải phiền anh Gấu một chút vậy. Hjhj.

Móc dt. Nó sắp xếp tất cả cho e.. Hẹn trong 10’ nữa có mặt. Quản lí ks rối rít trong dt. Dặn dò rồi nó ngắt máy. Nó hỏi :

- Thế định ở đây mấy ngày nào ? Mà e lên đây chỉ vì một ly cafe thôi á ? Anh không tin đâu nhá.
- Hjhj. E cũng chưa biết. Lên ra mắt gia đình hjhj. Để xem chàng trai nào đó có giữ đúng lời hứa 6 năm trước ko.
- Nói là phải làm ý nhá cô nương. Lớn rùi không nói chơi được đâu.
- .......Để xem. Hehe......
- Ăn uống gì chưa ? À mà giờ cũng gần trưa rồi. E về chuẩn bị nhận phòng rồi a đưa đi mua ít đồ....
- Vâng. Như vậy đi.

Xe êm ả lướt nhẹ đi. Ánh mắt wan quan sát từng con phố với vẻ thích thú. E chợt nói:

- Chà. Phố núi nhỏ bé nhưng nhiều cây quá anh nhỉ. Người cũng đông đúc. Xe cộ cũng nhiều. Không khác Sg là mấy.
- Khác nhiều chứ e. Ở đây 10h là mọi người đi ngủ. Còn Sg thì đêm người ta mới đi chơi.
- Vậy e phải ở lại vài ngày để kiểm chứng xem xem có đúng không nhé. Hjhj. Chắc còn phiền anh nhiều ah.....
- Cô ở cả đời tui cũng không phiền......
-.........

Thật kì lạ. Vô tình. Bài nhạc trong xe lại vang lên. Bài Forever And One lại da diết từng âm điệu. E giật mình khi nghe bài đó. Em vẫn còn nhớ, còn nhớ là nó rất yêu bài này. Trong xe bây giờ chỉ còn tồn tại của nhạc đang phát mà thôi…..

Nhận phòng xong, nó đưa em đi mua một ít đồ đạc. E mua vài thứ đơn giản rồi quay về ks nghỉ ngơi. Còn nó lại lên cơ quan làm việc. Nhưng liệu nó có làm được nữa không ? Sau cuộc gặp này, sau khi nhìn thấy e. Sao nó có thể còn tâm trí. Nó luôn luôn tự hỏi sao em lại lên đây. Tại sao ? Không lẽ chỉ vì một lời hứa đơn giản vậy thôi ư ???


images276927_thien-thanh.jpg


Trưa. Nó đi ăn cùng em. Nhà hàng Thiên Thanh lộng gió thoai thoải bên sườn đồi. Gió như làm cho buổi trưa mát mẻ hơn. Câu chuyện xoay quanh những thay đổi trong 6 năm không gặp của nó và e :


...........
- Anh cứ nghĩ là em bây giờ gia đình yên ổn rồi cơ đấy. Hay là lo làm giàu quá nên ko vội lấy chồng thế ?
- hjhj. Chưa vội. Lúc đó e vẫn còn ham chơi lắm. Và lại, công việc dồn nhiều quá nên cũng chẳng có thời gian nữa. Còn e cũng nghĩ anh thế đấy. Sau khi về Gl anh bỏ luôn ola, bỏ luôn fb, không còn một thông tin gì nữa. Làm e cũng chẳng biết a ntn.
- Ừ. Xa rời nó chứ anh có nhiều kỉ niệm với nó quá. Anh không đủ can đảm để log vào nữa. Vì kỉ niệm về e quá nhiều.

Gió thổi lồng lộng. Giọng của nó như lạc hẳn vào gió. Gió mang đến những kỉ niệm xưa kia cho nó. Gió khiến nó nhớ lại vị say của mưa, của những nồng nàn mà nó trao cho e. Và cả sự đau đớn khi e rời xa nó. Nhưng rồi tất cả đã qua. Để rồi h đây e lại xuất hiện trước mặt nó, vô tình, hờ hững......

E thích thú với món ăn, con người, phong cảnh ở đây. E thích lắm. Nó đưa em đi chơi suốt cả buổi chiều. E kì lạ hỏi nó :

- Thế anh hôm nay không đi làm ah ? Lúc sáng em thấy anh vẫn còn mặc quần tây somi mà . Chẳng lẽ lại xin nghỉ vì em ?
- Hj. Gấu của em bây giờ khác rồi em ah. Gấu bây giờ là trưởng phòng Kế Hoạch. Đâu cần phải xin ai nữa....
- Chà. Ông cán bộ trẻ. Hjhj. Anh khác trước nhiều lắm đấy.
- Uhm. 6 năm. 6 năm có thể thay đổi vẻ bề ngoài của một con người. Nhưng để thay đổi cảm xúc thì không. Không bao giờ đủ.
-......

Nó đưa em tới thủy điện Yaly. Công trình thủy điện quốc gia lớn nhất Tây Nguyên. Những núi đá sừng sững đến rợn người. Chiếc xe cứ đi quanh co trên con đường núi. Dòng nước xả trắng xóa như điên cuồng nuốt trọn những gì kém may mắn rơi xuống. Hoa ban tím nở dọc theo con đường. Trên đường về, những hàng cao su đang vào mùa thay lá. Lá rơi theo từng cơn gió. Lá ào ào mưa cơn mưa rồi lại có lúc hững hờ buông.

Đánh lái xe. Nó đưa e tới hồ Nước Mắt. Mặt hồ lúc nào cũng vậy. Cũng êm ả. Những gợn sóng lăn tăn nhẹ chạy trên mặt nước xanh ngọc. Em thích lắm, thích cánh rừng thông êm ả. Thích mặt hồ tĩnh lặng. Và e thích cả nó nữa. Nhưng nó không hề nhận ra điều đó. Nhìn em say mê ngắm cảnh mà lòng nó trào lên cảm xúc. Cảm xúc vui mừng xen lẫn đau đớn dằn vặt đang cuốn lấy nó. Lấy gói thuốc, nó rít một hơi dài. Làn khói trắng tỏa ra làm mờ đi hình ảnh em.



18553_1258333471.jpg


- Anh vẫn còn hút thuốc ?

- Ừ.....Công việc quá nhiều khiến anh suy nghĩ. Nhiều khi, thuốc cũng giúp anh bình tĩnh trở lại....

Ánh nắng chiều nhè nhẹ lan tỏa. Khuôn mặt e đang giận dỗi nhìn nó. Cười trừ. Nó đành ném điếu thuốc đi. Chợt e nói :

- 6 năm. Sao anh phải khổ vậy. 6 năm trôi wa sao anh không quên em đi. Sao không để e là người đau khổ. Sao anh không làm như vậy ???...............

Giọng nói em run run. Mái tóc dài buông xõa khiến nó không thể nhìn khuôn mặt em lúc này. E nấc lên từng tiếng nhẹ nhàng. Nhỏ thôi nhưng cũng khiến nó sững sờ…….

- E cứ tưởng 6 năm sẽ khiến anh quên được em. Cứ tưởng anh sẽ đi tìm một hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng sao anh lại làm vậy. Lại làm e khó xử. Anh luôn như thế. Luôn làm em khó xử trước anh………..
- Em không phải là anh. Em không thể hiểu hết suy nghĩ của anh. Được nhìn nụ cười của e luôn là hạnh phúc của a. Còn a ư ? Không quan trọng. Vấn đề là e hạnh phúc với tình yêu của mình……

Giọng bình lặng trầm ấm của nó vang lên. Dịu dàng nhưng đầy đau khổ. E gào lên trong tiếng lá rơi xào xạc :


- Tại sao anh phải làm vậy. Em là một con bé cứng đầu. Một con bé không biết trân trọng tình yêu của anh. Để rồi khi anh rời xa. Nó lại phải da diết nhớ anh. Nó nhớ những lời căn dặn khó chịu của anh. Nhớ những lời chúc vào buổi sáng. Nó lừa dối cảm xúc của mình để rồi mất anh. Em không đáng nhận thứ tình yêu từ anh. Em xin lỗi………
- Đừng nói vậy. Em luôn là người anh yêu. Ngày trước, bây giờ và mãi sau này…..
- 6 năm qua. Em hi vọng anh sẽ tìm được người khác. Tìm được người trân trọng tình yêu của anh. Nhưng không. Anh không hề tìm. Anh vẫn nhớ về e. Biết được điều đó. Tim e đau lắm anh ah. Anh có biết rằng 6 năm trước khi anh ra đi. Con người e đau khổ thế nào không ? Nhưng e không dám nói ra. Cái tự trọng của e cao quá khiến e không dám nói ra. Để rồi sau đó e phải chịu dày vò từng ngày. Mỗi năm đúng cái ngày đầu tiên ấy e đều tới đó. Tới đúng cái bàn mà ngày xưa mình đã ngồi. Chỉ mong được gặp anh. Nhưng anh không xuất hiện. Chỉ còn e một mình với những bông hoa ban vô tình cùng cốc cafe nguội lạnh mà thôi……
- Em đến đó làm gì ????
- Em đã sai. Sai nhiều lắm khi để anh ra đi. Em không dám đối mặt để nói ra lời yêu.

ban-khoc-khi-nao.gif


Nước mắt em rơi. Rơi nhiều lắm. Những giọt nước mắt như sương mai lăn đều trên khuôn mặt e. E khóc, khóc như thể 6 năm rồi e chưa được khóc vậy. Đưa bàn tay nhẹ lau nước mắt cho em. E lao vào ôm lấy nó khiến nó bất ngờ. Giọng e hòa lẫn cùng gió......


- 6 năm nay. E đau khổ nhiều lắm. Vậy mà anh không một lần gọi điện, không một lần liên lạc. E cứ tưởng chừng như e đã mất anh. Hôm vừa rồi, khi đang ngồi cafe ở đấy. Một bông hoa ban rơi nhẹ xuốg ly nước trên bàn như lọ hoa lần đầu em gặp anh. Khi đó e biết là mình phải gặp lại anh. Gặp lại để nói với anh một điều :EM YÊU ANH........

Sững sờ. Em vừa thốt ra lời yêu nó ư ? Liêu đây có phải là sự thật hay là một giấc mơ. Nếu là mơ thì nó xin cho mình sẽ ngủ mãi mãi. Để nó được chìm đắm trong giấc mơ đầy màu hồng nhưng cũng tràn nước mắt này. 6 năm rồi. Câu nói mà nó mong chờ 6 năm. 6 năm nó chìm trong đau khổ mịt mùng để rồi ngày hôm nay. E lại đưa nắng đến. Nắng trong tình yêu của em tràn ngập trong tim nó bây giờ.
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 1 : Dằn xé...........



Em yêu nó ư ? Nó như tràn ngập trong cơn mơ màu hồng này. Chia tay em. Nó trở về vời một niềm sung sướng vô hạn. Mơ ước của nó thành hiện thực. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn người con gái thầm yêu nó thì sao ? Cô bé xấu trai. E chưa bao giờ nhận được từ nó bất cứ gì. Nhưng e vẫn yêu. Vẫn yêu nó vô hạn. Nó thế mình quá có lỗi với e. Có lỗi với cái tình yêu ngây thơ và trong sáng ấy. Nếu e biết được chuyện này. E sẽ suy sụp như thế nào ??? Tư tưởng nó đang đấu tranh. Liệu tình yêu bền bỉ 6 năm có vượt qua được sự nồng nàn của bông hoa vừa mới chớm nở. Con tim nó không biết bây giờ phải làm gì. 6 năm chờ đợi và tình yêu sét đánh. Nó nằm lăn trên giường. Những kí ức cứ như ào ạt cuốn trôi những suy nghĩ. Nó nghĩ về e, cô gái mà nó đã chờ đợi 6 năm……

…………………………………………………………….…………

6 năm trước, khi mà nó vừa mới rời xa e…..Nó nhớ e da diết. Tay nó không bao giờ rời xa dt. Nó mong e sẽ liên lạc với nó. Nhưng không. Không hề có một cuộc gọi, một tin nhắn từ em. Ngay cả khi ngủ, tay nó vẫn cầm chắc chiếc dt. Vì nó biết. Đây là thứ duy nhất có thể nối lại nó với e. 2 năm đầu nó vẫn còn nhớ nó phải vượt qua như thế nào. Một nỗi nhớ như cào xé, day dứt trong lòng. E có biết không ? Liệu e có biết được nhũng tình cảm mà nó dành cho e. Có bao giờ mặt trời nhìn thấy tình yêu của hoa hay Mặt Trời chỉ biết vui với những cuộc vui cao xa của mình. Để lại Hoa mang nỗi buồn sâu lắng. Hoa nuốt những giọt nước mắt vào trong, một mình lặng lẽ ngắm nhìn Mặt Trời vui cười. Mặt Trời có biết điều đó không ??? Nó căm hận điều đó. E chĩ biết vui, vui cho niềm vui một mình e mà thôi. Còn nó ? E có bao giờ nghĩ đến nó không. Nghĩ đến suy nghĩ của nó, đến tình yêu của nó dành cho e. Nhưng không. Dù là một chút e cũng không. Nó chờ đợi trong tuyệt vọng. Liệu có mấy ai làm được như nó với e. Ai ? Ai đủ khả năng ? Nó gào lên thách thức tất cả những người đàn ông yêu quí e. E đủ khả năng dành tình yêu của mình để có thể làm dc như nó cho e. E hỏi nó một câu làm nó phì cười trong đau đớn : “ Liệu Anh có yêu Em nhiều ?” Không nhiều ư ? Không nhiều mà nó có thể làm được một việc khó khăn như vậy ư ? Không yêu e. Liệu nó có đủ khả năng lặn lội chỉ để chụp cho e những tấm hình hoa đẹp nhất. Không yêu e. Liệu nó có thể bỏ sự quan tâm mỗi ngày cho e không. Nhưng liệu e có biết điều đó. Liệu e có quan tâm đến nó không. Tình yêu của nó đủ lớn để vứt đi cái tự trọng của một thằng con trai.........

Mỗi lần đến mùa hoa cafe. Là nó lại nhớ em. Nó nhớ e cồn cào. Nỗi nhớ xé nó ra tan nát. Nó luôn tự hỏi. Tại sao e lại xuất hiện torng cuộc đời nó, lại khiến nó phải yêu e. Để rồi giờ đây nó phải đau như vậy. Duyên ư ? Ừ thì là duyên. Duyên khiến con người ta đau đớn dày vò..........

........................................................................................................

E luôn lạnh nhạt vs nó. Lạnh với tình yêu mà nó dành cho e. Đã bao giờ nó nắm tay e ? Đã bao giờ e trao cho nó một cái ôm ? Không. E chưa bao giờ làm vậy. Thế mà nó vẫn yêu e. Vẫn yêu cái bóng hình ấy. Vì đơn giản là nó yêu e mà thôi.....

Còn cô bé xấu trai. Tuy chỉ gặp e vài lần nhưng e đã khiến con tim nó phải lay động. Đã rất lâu rồi nó mới có cảm giác như vậy. Nó đau khổ quá nhiều đến nỗi không còn nhận ra được cái từ yêu nữa. Được bên em, nó cảm giác giống như tâm hồn u uất của mình đang sống lại. E thổi vào cuộc sống nó một làn hơi mới. Nó lâng lâng với tình yêu nồng nàn của e. Nhiều lần nó tự hỏi, tình yêu từ e đến quá nhanh. Nó sợ sẽ có một ngày, một ngày e sẽ rời xa nó. Để rồi nó lại chìm trong những con đau. Nó sợ một ngày nào đó tất cả sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng vậy.......

374075_389824071092537_1574159108_n.jpg


Người ta thường nói Nhân Mã đa tình ? Đó là đa tình ư ? Đau trong tình yêu cũng gọi là đa tình. Cười buồn. E trao cho nó tất cả. Trao cho nó những nhớ nhung, những yêu thương sâu đậm nhất của người con gái. E yêu nó là sự thật, nhưng nó không dám khẳng định tình yêu của mình dành cho e. Nó hèn nhát trước bản thân, hèn nhát trước cảm xúc của nó. Đọc lại từng dòng tin nhắn mà e gửi, nó lại càng dằn xé trong tim. Một sức mạnh vô hình đè ép trong tim nó khiến nó khó thở. Lại một lần nữa nó lo lắng cho tình yêu. Nó lo cho tình yêu của nó. Nó sợ trao lầm cho người không trân trọng cái tình cảm mong mạnh và gần như đã vỡ nát..........

557575_379762015432076_1747330064_n.jpg


Bước ra ngoài. Từng ánh sao lung linh trong màn đêm tối. Nhìn lên bầu trời, tại sao nó lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của 2 người con gái mà nó yêu. Nó phải làm sao đây ? Ai có thể trả lời cho nó không ? Ánh lửa bập bùng trên điếu thuốc. Từng làn khói mờ ảo bay vào không gian vô tận rồi tan ra. Nó chối bỏ tất cả. Nó không muốn phải chọn lựa một ai. Nó yêu cả hai người con gái ấy. Nó yêu cái nụ cười tỏa nắng của cô con gái thần Mặt Trời nhưng cũng yêu cái trề môi tinh nghịch của em – cô pé Xấu trai. Bây giờ nó thực sự bối rối trước 2 ngã rẽ. Bên nào đây ? Óc nó lẫn lộn với hàng trăm suy nghĩ. Cuối cùng, nó chưa thể đưa ra quyết định. Nó chưa biết rằng con tim mình bây giờ đang hướng về ai. Nó quá mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu rồi.


Ánh nắng mai chan hòa trên nhành cây, tiếng chim ca hát như chào một ngày mới. Con đường đi làm của nó trải đầy lá vàng. Lòng nó vẫn còn ngổn ngang với những suy nghĩ. Mém tí là nó quẹt hẳn xe vào cổng cơ quan. Dằn lòng với những suy nghĩ. Nó lại lao vào công việc.

525507_383987511676193_1521596838_n.jpg


Thời gian trôi qua nhanh lắm. Chẳng mấy chốc buổi trưa đã đến. Điện thoại nó reo vang. Nhìn dt, thì ra là cô pé Xấu trai. E gọi nó làm gì nhỉ. Nó đang phải cắm đầu với những suy nghĩ về e.


- Alo. Sao e ?
- Chà. Dạo này có người lên chức cao vọng trọng, quên luôn e nhỉ.
- Ây dà, nói thế ko sợ a buồn ah ?
- hjhj. Ko đâu. E biết a ko buồn e đâu mà. Trưa nay a wa nhà e ăn cơm đi. E nấu sẵn hết rồi này.
- Có ko đó ? Hay là bắt a wa nấu cho cô tiểu thư ăn thế ko biết.
- Ple`. E gái này của anh giỏi lắm đấy nhé. Cứ ở đó mà chê bai người ta mãi thôi.
- Rồi. Dc rồi. Vậy giờ a wa nhá.

- Vâng. Nhanh nhé anh kẽo đồ ăn nguội hết lại bảo e nấu ko ngon.
- Biết rồi mà.....

E mời nó tới nhà ăn cơm. Haizzz. Nó đang muốn trốn tránh. Muốn tĩnh lặng để suy nghĩ nhưng nào có dc. Mọi chuyện cứ dồn dập đổ lên người nó. Hết e rồi lại là pé Nắng. Nó muốn yên ổn liệu có dc ko ? Chẹp lưỡi. Đành vậy, tới đâu thì tới. Nó lại rảo bước. Nhà e cũng khá gần cơ quan nó. Chỉ khoảng 10’ đi bộ nên cũng chẳng cần phải lấy xe. Rất nhanh, tiếng chuông cửa kinh kong vang lên. E ra đón nó với một vẻ ngoài hiền thục nhất mà nó biết. Em lao vào ôm lấy nó thật chặt rồi nhẹ hôn lên má nó.


602458_378728212202123_1802641958_n.jpg


E đây sao ? Người con gái ngượng ngùng ngày xưa đâu rồi ???? E khác trước nhiều quá. Tất cả cũng chỉ vì nó. Nó làm thay đổi con người e, Thay đổi tất cả vì nó mà thôi. E xách cặp cho nó, rồi lại tất bật chuẩn bị bàn ăn. E tỏ ra là một người vợ hoàn hảo mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng mơ ước. Bữa cơm trôi qua với niềm hạnh phúc trào dâng trong e. Nhưng trong linh cảm của nó, ánh mắt e vẫn có một thứ gì đó buồn buồn. Mắt nó tinh lắm. Nó phát hiện ra ngay những thay đổi ở e. Nó tò mò về điều đó. Nhưng e ko nói gì cả. E im lặng ngắm nhìn nó mà thôi...........


598741_379486075459670_330579805_n.jpg


Buổi chiều. Nó suy nghĩ mãi về ánh mắt buồn của e ? E buồn chuyện gì ? Nó không biết. Nhưng nó chắc chắn là e buồn. Điên đầu với những suy nghĩ. Nó như muốn gào lên. “Đủ lắm rồi.......... Tao quá mệt mỏi rồi.........” Tại sao ông trời lại phải bắt nó chọn lựa cả hai người mà nó đều yêu ? Điều đó quá khó khăn. Rối ren trong lựa chọn. Nó muốn giấu đi tất cả. Chỉ muốn nhìn được nụ cười nở trên đôi môi 2 người con gái nó yêu nhất mà thôi. Nhưng liệu có đươc không ? Liệu nó có thể thấy dc điều đó......


Đêm hôm đó, nó ở lại nhà e. Nó kể cho e nhiều lắm, Nó kể hết những kí ức về người mà nó yêu 6 năm trước. Giọng nó như lạc hẳn đi vì cảm xúc. Nhưng nó giấu e việc mình đã gặp lại người ấy. E im lặng không nói gì cả. E như đồng cảm với nó. Như thấu hiểu cho tình yêu của nó. Em ôm nó thật chặt, ngủ một giấc ngủ yên bình vì e biết. Khi anh nói ra sự đau đớn ấy, là em biết em đã trở thành một người quan trọng với anh. E ngủ ngon lắm. Môi e nở một nụ cười mãn nguyện. Vậy là quá đủ với em rồi. E cười trong giấc ngủ mà lòng nó như xé tan vậy. Nó sợ sẽ làm hoa tigon tan vỡ. Sợ chính tay mình sẽ hủy hoại cái tình yêu của em dành cho nó. Nó không muốn vậy. Thà nó phải chịu đau đớn chứ không hề muốn người mà mình yêu phải khóc vì mình. Nó quan niệm : Nước mắt của người nó yêu chỉ có thể rơi xuống khi mà người đó quá hạnh phúc thôi.

ban-khoc-khi-nao.gif
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 2 : Câu chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn...



Sáng sớm hôm sau. Nó đến cơ quan với một lá đơn mà nó cũng không thể nào tin dc đó là quyết định của mình. Nó xin giám đốc cho nó nghỉ phép 10 ngày để giải quyết việc riêng. Dĩ nhiên. Yêu cầu của nó dc chấp nhận. Ngày phép của nó vẫn còn nhiều cơ mà. Xong xuôi mọi chuyện. Tối đến. Nó đánh xe thẳng đến ks mà e đang ở. Gọi điện báo trước vài câu. Đến nơi thì e đã đợi sẵn rồi. Buổi café hứa hẹn với e bây giờ nó phải thực hiện. E nhẹ nhàng bước vào xe. Im lặng ngồi vào chiếc bàn wen thuộc. Nó ngắm e. E đưa những ánh mắt trìu mến nhìn nó. Nhưng nó không dám nhìn vào ánh mắt ấy. Ánh mắt em bây giờ khác xưa nhiều lắm. Trong xanh, không một chút gợn như bầu trời mùa thu vậy.

………………………………………………………..

Nó nhớ về ngày xưa. Ánh mắt của e ngày xưa khắc sâu trong tâm trí nó đến tận bây giờ. Lạnh lẽo, không một chút tình cảm, không có một tí gì gọi là rung động. . Nó chấp nhận. Chấp nhận rời xa e để e có thể yên bình với cuộc sống của mình.Nó không muốn làm e khó chịu nữa. Tình yêu của nó đối với e khiến e khó chịu. Vâng ! Đúng thế đấy. Cay đắng lắm phải không. Tình yêu của nó trao cho e được coi là sự khó chịu, luôn khiến e bực bội. Yêu em, nó đã cố gắng làm tất cả. Nhưng nào có thể khiến e lay lộng. Nó yêu em nhiều lắm, nhưng nào e có để tâm. Nào e có cần biết. Cười, nó vẫn cười với e. Mặt nó luôn luôn cười. Còn bên dưới nụ cười ấy là sự đau khổ, là nước mắt, là sự vô tâm mà e dành cho nó. Tình yêu của nó chỉ có vậy, mãi mãi là vậy mà thôi……..

5421aa58abd0b3048378e5196f7c2853_4506099554302439016486436949238896948448.jpg


Đã nhiều lần em nói với nó : “E không dám trao đi tình yêu. Vì sự tan vỡ ngày trước quá lớn. E không đủ can đảm để có thể chịu đựng thêm một lần nữa.” Em biết không. Khi đó, nó chỉ có thể cười buồn. Một nụ cười sâu lắng…..Khuôn mặt có thể đánh lừa nhận xét của người đối diện, nhưng đôi mắt thì không. Đôi mắt không bao giờ có thể trốn tránh cảm xúc dc. Khi đó, nó chỉ có thể lơ đãng quay đi. Lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng vọt đang tỏa ánh sáng ngoài đường thôi………


Vô tình đọc lại câu chuyện cổ tích : “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Nó có cảm giác như anh em nhà Grimm dùng em để miêu tả nhân vật này vậy. E hiện thân là Bạch Tuyết với tóc đen mun dài, da trắng, đôi môi đỏ thắm. Nàng Bạch Tuyết bỏ trốn khỏi sự áp đặt của Hoàng Hậu, đến nhà của bảy chú lùn lẩn trốn. Bảy chú lùn vui lắm, biết được câu chuyện của nàng nên bảy chú lùn ra sức bảo vệ cô. Nhưng rồi nàng vẫn không thoát khỏi sự ám hại của hoàng hậu. Nàng chìm vào giấc ngủ sâu chờ chàng hoàng tử của đời mình. Bảy chú lùn khóc nhiều lắm, khóc than vật vã đau đớn cho nàng. Thế rồi. Chàng hoàng tử xuất hiện. Chàng trao cho nàng một nụ hôn để rồi sau đó hai người cưới nhau. Thật hạnh phúc phải không ? Nàng đã có được hạnh phúc đời mình còn hoàng hậu phải chịu sự trừng phạt…….Ai cũng vui mừng cho hạnh phúc của nàng. Nàng đã tìm được người mà nàng mong chờ từ lâu. Bảy chú lùn cũng vậy. Cũng rất vui mừng vì nàng được hạnh phúc. Nhưng…….

Với nó. Truyện không hề có một cái kết đẹp, truyện không hề vui, không hề hạnh phúc như mọi người tưởng. Khi nàng chìm vào giấc ngủ, ai là người đã khóc than vì nàng ? Hoàng tử ư ? Chàng ta có rơi một giọt nước mắt ư ? Không hề. Chính bảy chú lùn là những người đã khóc.



NangBachTuyeva7chulun62.jpg


Những chú lùn là người đã bảo vệ, che chở cho nàng. Nàng sống lại, những chú lùn vui lắm. Vui vì nàng còn sống, nàng không rời xa thế gian này để đi vào cõi vĩnh hằng. Có lẽ bảy chú lùn vui chỉ vì vậy thôi. Liệu có ai nhìn thấy rằng : bảy chú lùn cũng yêu nàng, bảy chú lùn yêu nàng nhiều lắm. Dang vòng tay ra che chở cho nàng, khóc thương khi nàng ngủ yên và ôm một nỗi buồn khi nàng tìm dc hạnh phúc. Nó tự hỏi, tại sao anh em nhà Grimm lại đặt tên câu chuyện là : “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” mà không phải là “Nàng Bạch Tuyết và hoàng tử”. Phải chăng hai ông muốn nhắc nhở mọi người rằng : “Đây là câu chuyện tình buồn của bảy chú lùn” ? Âm thầm và lặng lẽ. Những chú lùn cứ yêu, cứ yêu Bạch Tuyết. Những chú lùn biết mình không xứng với nàng. Bạch Tuyết xinh đẹp, hoản hảo là thế, sao có thể yêu quí bảy chú lùn ? Còn Bạch Tuyết, quá vô tâm, quá hờ hững. Chỉ luôn mong ngóng đến chàng hoàng tử của đời mình mà quên mất rằng. Vẫn có những người thầm yêu nàng ở đằng sau……


Thật đắng cay phải không. Và kể từ đó, bảy chú lùn không bao giờ xuất hiện. Không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của nàng nữa. Bảy chú lùn âm thầm sống trong cô đơn, sống trong sự lãng quên của nàng. Và một mình ôm lấy sự đau đớn vì mất đi người mình yêu………..

Xé nát quyển truyện. Nó căm phẫn. Tại sao ? Tại sao không cho bảy chú lùn được yêu nàng. Không cho nàng ở bên họ. Để họ được tận hưởng niềm vui khi người mình yêu ở bên. Nó thấy tội nghiệp cho những chú lùn. Và, nó tội nghiệp cho mình nữa……

Ngày mà nó rời xa e. Nó đi trong cơn mưa tầm tã. Người bạn Gió tát vào mặt nó những cú tê tái mong làm nó tỉnh lại. Mặt nó bỏng rát vì từng cú tát dữ dội. Gió mong nó thức tỉnh, đừng quá chìm trong đau đớn nữa. Đừng tuyệt vọng. Nó tâm sự hết với Gió. Gió lắng nghe và thấu hiểu tất cả. Gió biết nó yêu e nhường nào. Gió lao đến nhà e, Gió đập từng ô cửa như để nói hộ tâm sự của nó. Nhưng Gió không thể. Em đâu phải là bạn Gió đâu mà e có thể hiểu dc Gió. Gió như gào thét bên ngoài phòng e. Và e vẫn yên bình trong giấc ngủ nồng nàn của Bạch Tuyết.

197184_544408372241072_188427817_n.jpg


………………………………………………………….....................................


Em ho nhẹ khiến nó quay trở về với thực tại. Nguyên nhân của sự đớn đau bây giờ đang ngồi trước mặt nó. E nhấp ly café một cách nhẹ nhàng như từ từ tận hưởng hương vị của nó. Hương café nồng nàn quyến rũ e. Vết son đầy quyến rũ vẫn còn in mờ trên mép ly. Đôi môi đỏ thắm khiến nó mê mẩn.

1268556534-tinh-yeu-dan-loi-2.jpg


Càng nhìn e. Cái cảm giác đau đớn ngày trước lại càng trào dâng trong lòng. Tại sao sau 6 năm e mới nói lời yêu nó ? Em có biết, trong 6 năm này. Nó đã đau đớn tuyệt vọng như thế nào không. Tất cả những đau đớn của nó chỉ dc e trả bằng lời yêu của e thôi ư ? Rẻ vậy ? Cho dù biết rằng bây h e đã nhận ra là mình yêu nó. Thế nhưng sự tự cao khiến nó tức lắm. E đã chăm sóc nó một ngày nào chưa ? Đã có cử chỉ quan tâm đến nó bao giờ chưa ? Tất cả cũng chỉ là nó. Xuất phát từ nó mà thôi.


Chuyển ghế ngồi bên cạnh nó. E ôm lấy cánh tay nó, đầu e tựa vào vai nó như để kiếm tìm một điểm dừng. Ánh mắt nó nhìn e trìu mến. Nó vẫn yêu e. Nó biết điều đó. Nó như muốn lãng quên đi tất cả. Quên đi cả hai người con gái mà nó yêu. Bởi nó biết, phải xa một người. Sẽ là mất đi một phần trái tim mình.


Em chấp nhận tình yêu của nó. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn tình yêu nhỏ bé kia ? Làm sao nó có thể nhẫn tâm từ chối người con gái kia dc. Nó không thể làm dc điều đó. Không thể làm cái trò đốn mạt mà những thằng đê tiện hay làm. E chưa bao giờ đòi hỏi ở nó một cái gì. E chỉ biết thầm lặng ngắm nhìn nó, nghe nó kể, an ủi nó mà thôi. Nó thấy mình lạnh nhạt với e quá nhiều. Đắm chìm với những suy nghĩ dằn vặt. Đầu nó như muốn nổ tung ra. Nó nhìn lại hình bóng mà mình mơ ước ngày nào. Tại sao bên e, nó lại căm hận đến thế.

Nó lái xe chạy thẳng ra hồ. Những cơn gió từ hồ lạnh lẽo thổi đến làm e như co lại. Phóng tầm mắt ra xa. Hồ như một tấm gương phản chiếu những ánh sao lung linh. Nó đang tự hỏi mình một câu hỏi lớn nhất đời nó: “Liệu nó có còn yêu em nữa không ????”

1343527561-the-gioi-2.jpg
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 3 : Mưa hay Mặt Trời đã khóc...



Những nốt nhạc bất hủ của Secret Garden vang lên trong cái khung cảnh yên tĩnh lộng gió này làm nó hơi rợn người. Bên cạnh nó giờ là e. Khuôn mặt đang tái đi vì lạnh. Nó đưa e vào xe. Bỗng e cất lời :

- Em biết. 6 năm qua, anh đau khổ rất nhiều. Sự đau khổ đó e cũng đã dc nếm trải. Trong suốt thời gian đó, e luôn tự dằn vặt mình. Tự trách mình tại sao lại hờ hững với anh. Sự im lặng của anh khiến e buồn lắm. Mỗi năm đến cái ngày ấy là e lại ngồi đó. Mong chờ một sự trở lại của anh như vô vọng. Tại sao vậy a ? E biết mình có lỗi. Nhưng tại sao 6 năm qua a không hề nhớ tới e. Không hề gửi cho e dù chỉ là một dòng tin nhắn.
- ……… !
- Anh trả lời em được không ?........... Liệu tình yêu đó có còn không anh ? Cái tình yêu của hoa Hướng Dương………. Tình yêu khiến tuyết rơi. E luôn nhớ những lời đó………… Những lời mà khi cạnh e, anh luôn nhắc tới. Những lời nói khiến bây giờ e dày vò…………Em đã khóc anh à. Khóc bên chính ly café của anh…………….. Khóc dưới cây hoa ban tím ngày nào a gặp e………..

Em nói trong nghẹn ngào nước mắt. Những hạt châu lung linh ấy cứ rơi tí tách trên khuôn mặt e. Sự nghẹn ngào của e làm lòng nó đau nhói. Nó không thể cất nổi lời mình. Nó ngại phải đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của e bây giờ…..

- Anh xin lỗi. Nhưng một khi nỗi đau quá lớn, tất cả sẽ chìm vào im lặng. Đó cũng là nguyên nhân khiến a rời xa e. ……
- E đã cố quên a………... Cố tìm những người khác để thay đi nỗi nhớ về a. Nhưng không. Tại sao không một ai có thể khiến e quên dc cái tình cảm anh dành cho e ngày đó. …………Anh khiến e bực bội, khó chịu. Anh trao những yêu thương nồng nàn rồi lại thầm rặng ra đi như vậy. ………………..Anh có biết không anh ?
- Ngày đó, em còn nhớ chứ. Tình yêu ngày đó của a dành cho e. E còn nhớ chứ ? E đối xử với tình yêu của nó như vậy. E có biết. Mỗi lần e gắt lên. Là mỗi lần tim a lại đau. Anh đau vì ai ? Có phải vì e không ? A đau vì cái tình yêu của mình đã không được trân trọng.....
- ...........!
- E nói đi. Có đúng thế không ? Có đúng là em đã không cảm nhận dc tình yêu của nó. Cái tình yêu mà hàng ngày nó vẫn trân trọng. Vẫn đầy một mơ ước. E dập tắt cái tình yêu ấy như dập tắt một ánh lửa nhỏ nhoi.
- Em xin lỗi anh nhiều lắm............ E biết mình không bao giờ có thể bù đắp dc điều đó. Nhưng con người ta đâu phải là đá, cũng có cảm giác anh à................... Nhưng anh nào có biết dc suy nghĩ của e lúc đó. Xa anh, lòng e đau nhiều lắm. Anh có biết không ?????

E như vỡ òa trước cảm xúc. Trong xe lúc này chỉ còn tiếng nhạc cùng tiếng khóc rấm rứt của e. Em ôm lấy khuôn mặt mà khóc. Nước mắt tràn qua những khe hở từ kẽ tay rơi tí tách xuống sàn xe. Bỗng nhiên từng hạt nước tí tách rơi trên kính xe khiến nó kinh ngạc. Mưa ư ? Mưa giữa trời cuối thu thế này ư ? Dần dần. Mưa càng ngày càng rơi nặng hạt. Tiếng khóc của e như hòa vào cùng mưa. Mưa rơi thấu hiểu e, mưa rơi như minh chứng cho tấm lòng e. Thật sự nó không thể cứng rắn trước e nữa. Nó không thể lầm ngơ e lúc này. Rút chiếc khăn giấy lau nước mắt cho e. Từng giọt mước cứ nhẹ nhàng thấm vào giấy. Nó yêu e nhiều lắm. Nó biết vậy. Những lời nói của e như đánh vào tim nó. Tình yêu thầm lặng ngủ yên những năm qua như được nhen nhóm trở lại .......

- Em biết ngày đó mình đã sai lầm rất nhiều............. E sai mọi thứ anh à. E sai khi không nhận ra tình yêu của a................ Sai khi không nhận thấy a yêu e đến mức nào. 6 năm qua, sự trừng phạt như vậy là chưa đủ ư ? Em biết phải làm gì ? Làm gì đây a ?
- E đau ? Đau ư ? Em liệu có đau bằng a ? Những đau đớn dày vò khi đó e hiểu dc ko ? Ngày đó Nắng có bao giờ nhìn xuống, nhìn thấy hoa đang dần khô héo. Hoa đang rơi những giọt nước mắt vì Mặt Trời...........
- E bây giờ không phải là Mặt Trời.........Em là em. Là một cô gái mong chờ sự tha thứ từ a. A cứ mắng, cứ chửi e nếu điều đó làm a thấy nhẹ nhàng. E van anh hãy làm điều đó đi.........
- Với em. Điều đó liệu anh có thể làm dc ư ? Nếu thật sự a làm dc điều đó. A đã không còn là a. Không còn là cái người vẫn yêu e ngày nào...........
- Anh vẫn còn yêu e ?????
- .........!
- Anh nói đi. Trả lời e đi. Ngày xưa a luôn là người ra cu6 hỏi và bắt e phải trả lời. Tại sao một câu hỏi này của e anh không thể trả lời ????
- ..............!
- Nói đi anh. Một lời thôi. Một lời để e biết rằng mình vẫn còn a. Tình yêu ngày đó đã chết rồi ư ? E đã quá muộn màng phải không a ? Cuối cùng, Mặt Trời đã khóc. Khóc vì đánh mất hoa. Hoa không còn hướng đến Mặt Trời nữa...............

Càng nói. E càng khóc. E tựa hẳn vào cửa mà khóc. Mái tóc dài buông xõa hờ hững đến vô tình.....

- ...........Hoa vẫn luôn hướng về phía Mặt Trời như một sự thật hiển nhiên e ah .................

E ôm chầm lấy nó. Đôi môi anh đào hé mở. E hôn nó với một tình yêu dạt dào. Nụ hôn mà em đã mong muốn trao cho nó từ lâu lắm rồi. E muốn trao cho nó từ ngày e nhận ra em yêu nó. Tay e ôm chặt lấy nó như không bao giờ muốn rời xa nó thêm một lần nào nữa.

Nó không thể, không thể cưỡng lại nụ hôn của e lúc này. Tình yêu mà nó dành cho e đang bùng cháy một cách mạnh mẽ. Nó đáp trả với một sự nồng nhiệt vô tận. Hai người cứ thế hôn nhau. Cuốn lấy nhau trong dạt dào cảm xúc. Hai con người đã chờ quá lâu để đến dc với nhau. Mưa cứ rơi hoài, rơi mãi. Nhưng có hề chi. Bởi giờ đây, trong lòng nó. Ánh nắng chói chang của e đã soi đến. Môi e thật ngọt ngào. Tình yêu của hai con người đang hòa vào nhau. Họ yêu nhau nhiều lắm. Thời gian chia cách họ quá xa rồi. Mọi người thường nói ông trời tàn nhẫn. Sao cứ phải chia cách tình yêu của cả hai con người. Thế nhưng với nó. Ông trời thật tốt. Thật sáng suốt. Vì nếu không có cách xa, không có sự nhớ nhung. Liệu tình yêu đó có bền vững. Chuyện tình bên cây cầu Ô Thước. Đến bây giờ nó mới thấu hiểu được nỗi nhớ nhung, xót xa và cả vui mừng mà Ngưu Lang – Chức Nữ phải chịu đựng. Cũng giống như nó bây giờ. Lúc đó, Chức Nữ chỉ khóc, khóc thật nhiều. Nước mắt của hạnh phúc hay là giọt nước mắt tiếc thương cho những giây phút đằng đẵng xa nhau.......

110804095907-181-673.jpg


Thật lạ là e vẫn hôn nó. Nhưng hai hàng nước mắt của e vẫn không ngừng chảy. Nước mắt của e được tích tụ bấy lâu nay chỉ để rơi vào ngày này. Cái ngày mà đôi ta có nhau. Ngày này đã đến và e có thể khóc dc rồi. E khóc cho thỏa mãn những nhớ nhung, những đau đớn hối hận mà em phải chịu….Mặt trời đã khóc thật rồi……

ca-thang-tu.jpg

 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 4 : Nơi tình yêu bắt đầu...



Ôm lấy e. Giờ đây sự hạnh phúc tràn ngập trong nó. Trải qua biết bao dày vò, cuối cùng nó đã có dc e. Niềm vui vỡ òa trong nước mắt. Đôi má hồng ngày nào giờ đang áp vào ngực nó với những giọt nước ấm áp lăn nhẹ thấm vào áo. Ngực nó bây giờ đẫm nước. Mắt nó như nhòe đi, hình ảnh như tan dần trước nó.

2131505909-1-b03a3fc8-c52f-40bd-81fe-5f5ad4c6cee2.jpeg


Mưa đã tạnh từ bao giờ nhưng e vẫn ôm nó. Từng bản nhạc New Age có lúc lại réo rắt, bi ai nhưng có lúc lại nhẹ nhàng, sâu lắng rồi cuối cùng vỡ òa trong cảm xúc. Tình yêu của nó cũng vậy. Chợt mỉm cười, nó thấy tình yêu của mình chỉ gói gọn trong những bài nhạc. Khẽ nói thầm với e :


- Này. Thế em tính ôm a mãi thế ah ?
- .........!

Nó chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời. E vẫn im lặng. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn vang lên. Nâng nhẹ khuôn mặt e. Hai hàng nước mắt đang dần khô lại. Đôi mắt nhắm nghiền đang chìm dần vào một giấc mơ yên bình. Em đã ngủ rồi, nhưng vòng tay vẫn đang ôm lấy nó không hề buông lỏng. E có vẻ như không muốn mất nó một lần nữa. E không muốn nó lại rời xa e để rồi e phải chìm trong tuyệt vọng.

yeah1com_teen_474745.gif


Vậy là giữa một không gian vắng lặng của tiếng gió, giữa tiếng rì rào yêu thương của cây và lá. Có hai con người cứ ôm lấy nhau giữa những bản nhạc trằm lắng. Một giấc ngủ thật êm ả, yên bình và đầy yêu thương......


..................

Nắng ban mai tràn ngập trên mặt hồ. Chiếc xe ướt sũng nước vẫn nằm ở đó. Những chiếc lá khô vàng úa như tô điểm thêm cho màu đỏ chói. Bỗng :

“Cộp. Cộp”

Tiếng gõ vào cửa xe đánh thức nó dậy. Bên cạnh nó là e với chiếc áo khoác dày cộm của nó đắp lên người. Mở cửa xe, một giọng nói vang lên :

- Thế cô cậu định ở suốt đây đó ah ?
- Hì hì. Bác thông cảm. Đêm qua cháu vs người yêu ngủ quên mất.......
- Ôi thật hết biết với lũ trẻ bây giờ. Tình yêu lãng mạn thế không biết. Chả bù với tao ngày xưa. Thôi dậy đi. Sáng bảnh mắt ra rồi đấy......
- Vâng. Cám ơn bác nhé.....

Vuốt nhẹ lên khuôn mặt e. Nó khẽ thầm thì :

- Thôi nào. Dậy đi nàng Nắng. Thần mặt trời đang đi tìm cô con gái của mình kìa.....
- E muốn dc gần a thêm chút nữa. Một chút nữa thôi. Hjhj. Cứ nói với thần Mặt Trời rằng con gái của người đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình rồi. Người không cần tìm nữa đâu. Hôn tình yêu một cái nào....
- Ây dà. Dạo này bạo dạn thế nhỉ......
- Ai bảo anh làm e phải yêu anh chứ. Do anh cả mà thôi. Hjhj.

Môi e lại nhẹ nhàng cuốn lấy nó. Đôi môi mận chín như tham lam hút cả con người nó vào. Nó đáp trả lại sự cuồng nhiệt của e một cách đầy hào hứng. E bây giờ đã là của nó rồi. Tình yêu của nó cuối cùng đã dc đến đáp. 6 năm bỏ ra, không phải là vô ích. Tất cả những gì nó chờ đợi, mong muốn. Nó đã đạt được rồi......

Tay e không hề rời bàn tay nó trong suốt quãng đường về. Việc đó khiến nó lái xe có khó khăn đôi chút. Nhưng có hề gì ? Bởi sau ngần ấy thơi gian chia xa. Nó chỉ hận không thể ôm chầm lấy e mà thôi. Đưa e về ks mà sao nó thấy con đường như ngắn quá. Mới chỉ trong chốc lát mà đã phải rời xa e. Luyến tiếc nắm lấy bàn tay mềm mại ấy. Nhưng rồi nó cũng phải buông ra. Mỉm cười, e nở một nụ cười nhẹ nhàng như một nụ xuân hé nở. E vẫn đẹp như ngày nào mới gặp. Tuyết cuối cùng đã rơi rồi. Tuyết ấm lắm e ah.........

5421f6fcg766f26388ef1690.jpg




Nó vui lắm. Sự mong chờ của nó không phải là vô ích. Mặt Trời đã rời xa tất cả để đến với nhân gian. Nơi có tình yêu của một loài hoa. Bây giờ nó đã hiểu. Một tình yêu có chờ đợi, có giày vò thì khi tình yêu đến, loài người mới biết trân trọng. Mới biết được sự thật rằng tình yêu nó đẹp đến thế nào. Một tình yêu pha lê sáng long lanh sẽ không bao giờ lụi tàn......


Xe lăn bước dưới những tàn cây quen thuộc trên đường về nhà nó. Hôm nay nó vui lắm. Nhiều niềm vui đến với nó cùng một lúc. Được lên chức, được cả nhận tình yêu của cả hai người con gái làm nó như mãn nguyện. Đang chăm sóc vài chậu cảnh thì ba nó dặn dò :

- Ba biết. *** có chuyện khó nói nhưng công việc vẫn là công việc. Lại vừa mới lên chức. Đừng khiến người ta phải phật lòng. Chiều nay cậu *** xuống. Giờ dừng công việc lại lo lấy xe chở ba đi mua ít đồ kịp chuẩn bị.
- Dạ. Chờ con thay quần áo một tí.
- Uhm.....

Đúng. Cho dù có chuyện gì thì quan hệ vẫn là quan hệ. Cuộc sống là sự ràng buộc giữa các mối quan hệ với nhau. Nó phải tất bật lo cho việc này. Trách nhiệm của nó bây giờ lớn hơn đồng nghĩa với việc nó phải suy nghĩ nhiều hơn và quan trọng là bổng lộc về tay nó cũng nhiều hơn. Ngay từ ngày nó có được quyết định nhậm chức. Những lịch hẹn xin xuống thăm nhà nó cũng nhiều hơn. Những cái bắt tay đầy ẩn ý. Những gói quà đầy bí ẩn được gửi tới kèm. Nhưng nó không nhận. Đây là thời gian đầu. Nó không muốn đem tiếng xấu về cho gia đình mình.

Gần hết buổi chiều thì cậu nó cũng xuống. Cậu tặng ba nó một cây bon sai mà nó biết giá trị cũng không hề nhỏ. Ba nó xưa nay vẫn vậy. Vẫn thích cây cảnh. Chọn một vị trí thật đẹp. Ông cứ đi tới đi lui ngắm nghía hồi lâu rồi lại gật đầu. Cậu nó thì nhìn cười đầy ẩn ý. Đúng là nó phải học điều này từ cậu. Tặng quà cũng là một nghệ thuật. Phải biết người nhận thích gì ? Muốn gì chứ không phải chỉ đơn thuần là đem quà tới. Và cậu nó thì thuộc nằm lòng điều này....

Bữa cơm thân mật diễn ra hết sức vui vẻ. Ba nó uống nhiều lắm. Cả cậu và nó cũng vậy. Guồng máy mà cậu nó sắp đặt bây giờ cũng đã ổn. Bỗng giữa buổi ăn, cậu nó hỏi :

- Con bé hôm trước đi chung là người ở đâu đấy. Tao nhìn nó quen lắm. Không nhớ đã gặp hay nhìn thấy ở đâu rồi....

Ba nó cũng bắt đầu chú ý vào câu trả lời của nó :

- Dạ. Nghe nói là người Sg. Lên đây mở rộng thị trường của gia đình. Con chỉ biết có nhiêu đó thôi.
- Uhm. Nhưng nhìn nó quen lắm. Hôm nào hỏi kĩ xem gia đình nó làm gì. Mà này cũng có vẻ kết e nó nhỉ. Có bao giờ thấy *** dắt ai đi chơi bao giờ đâu....
- Hj. Để hôm sau con hỏi lại. Lâu lâu sống có niềm vui chút chứ cậu. Hehe.
- Liệu cái thân. 25 tuổi rồi đấy. Ba *** không còn trẻ nữa đâu. Cho ông ấy thấy cái niềm vui được có cháu đi nào......
- Rồi rồi. Mọi người cứ hối quá. Con biết mà.....

Cuối buổi, tiễn câu ra về. Đầu óc nó lại vẩn vơ với những suy nghĩ. Sao cậu lại thấy cô bé Xấu Trai quen nhỉ. Dân đi làm lâu năm như cậu thường có trí nhớ rất kĩ nên chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được. Hôm sau hỏi lại e vậy. Nó giờ đang tràn ngập niềm vui trong tình yêu. Cuộc điện thoại dài đằng đẵng với giọng nói ấm áp ngọt ngào từ e khiến giấc ngủ nó yên bình lắm......

Liệu bạn sẽ làm gì ? Khi hai bên là hai người con gái mà bạn đều yêu. Nó không thể chia cách con tim mình. Không thể nào. Giờ đây nó chỉ biết né tránh cái câu hỏi đó. Bạn có thể chia đôi con người mình không ? Không. Và nó cũng vậy. Hai người con gái nó đều yêu và họ cũng tha thiết yêu nó. Bây giờ nó phải làm sao ? Tình cảm không thể cân đo đong đếm được. Nên tâm trạng nó bây giờ dằn xé lắm. Nó có thể làm được gì ngoài sự né tránh bây giờ ?...Câu trả lời nằm ở con tim và suy nghĩ của mỗi người........



557575_379762015432076_1747330064_n.jpg

 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 5 : Quá khứ về e...


Cái tin nó nghỉ phép lan nhanh lắm. Những cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe đến tới tấp khiến nó phải giải thích mệt cả người. Vui thật. Đúng là một bước lên mây, triệu người biết. Sống với nhau mà cứ giả tạo, giấu diếm mãi như thế sao ?.... Ném cái dt công việc sang một bên. Nó thay quần áo rồi gọi một cuộc dt cho pé Xấu Trai :

“Tút. Tút….”
- Vâng. E nghe.
- Hôm nay có hứng thú rảnh rỗi nhấm nháp cafe với a ko nào ? Lâu rồi a chưa uống cafe với e đấy...
- Vâng. Được thôi a. Hjhj. Mấy nay không gặp Kún nhớ ai đó chết luôn ý....
- Ây dà. Tội Kún quá vậy nhỉ. Thôi thì.......ừ thì.......kệ Kún. Hehehe.
- Nói kiểu đó vs người ta đấy....huhu....
- Hjhj. Thôi không đùa nữa. Vậy giờ anh lên đón nhá.
- Vâng. E chờ.....

Những câu hỏi về e lại đang xoay vòng trong đầu nó. E là ai ? Nó chưa bao giờ được biết về e. E cứ cố gắng né tránh câu câu hỏi của nó. Lần này, nó quyết phải hỏi cho rõ ràng. Cuộc sống của nó trải qua quá nhiều sự giấu diếm, quá nhiều rồi. Nó phát chán với những cái kiểu tránh né sự nghi ngờ của nó. Nội tâm nó nhiều lần muốn thét lên : “Dẹp đi....”. Cả trong công việc, tình cảm nó đều phải chịu đựng như vậy.......

Khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau những chùm hoa tigon rũ phất phơ trong gió. E lúc nào cũng vậy. Luôn tươi vui, luôn nở một nụ cười trên môi như làn gió mát mùa xuân. Liệu nó có làm cho e hạnh phúc ? Nó cũng không biết nhưng nó vẫn cố gắng làm hết sức mình. Nó không hề muốn một cô gái như e lạ mất đi nụ cười đó. Nhưng giờ đây, nó phải làm sao ???.....

Những chiếc lá vàng cuối cùng rơi xuống như để níu kéo mùa thu ở lại. Có phải là vậy không ? Hay là gió thấy người mình yêu đã héo tàn. Nên gió lặng lẽ ôm lấy người yêu đặt xuống, để rồi lá hòa tan vào lòng đất. Em ngồi sau lưng vòng hai cánh tay thon dài ôm lấy nó. Đầu dựa vào lưng nó như để kiếm tìm một bờ vai dưa dẫm. Có lẽ là nó chăng ? Nhưng đối với nó bây giờ, đó lại là một hành động khiến lòng nó như bị cào nát. Nó thương e nhiều quá. E chỉ mãi mãi hi vọng ở nó mà thôi.......

Sáng hôm nay nó lịch sự hơn: quần jean, áo sơ mi. Em khoác tay nó đi vào với sự hãnh diện ngẩng cao đầu. Vài chàng trai ngắm nhìn e trong nỗi luyến tiếc. Có lẽ thế thật, e là món quà mà nhiều người mơ ước. Hôm nay e mặc một chiếc váy xòe, tóc thả bay lững lờ trong gió. Em thật dịu dàng trong khung cảnh này. Đột ngột e hỏi nó :

- E nghe nói mấy hôm nay anh xin nghỉ. Có chuyện gì vậy anh ? Quan trọng lắm nên a phải nghỉ ah ?
-......!

Em có biết. Nó xin nghỉ vì em đấy. Nó rối loạn trước những tình cảm của mình. Nó không muốn chọn lựa giữa e và cô ấy. Một sự thật quá khó khăn đang bao trùm lấy nó. Bây giờ nó có thể làm gì ngoài việc giấu tất cả sự thật ? Mỗi lần đối mặt với điều đó là nó lại không thể bình tĩnh được. Nó sợ mất đi một người. Nó tham lam ư ? Không. Nó tiếc cho tình yêu của mình đã đặt ở mỗi người.........

- E còn chuyện gì giấu anh phải không ???
- Sao anh lại hỏi như vậy ? Anh nghi ngờ e sao ???
- Em chưa bao giờ nói về trước kia. Mỗi lần a hỏi e đều tránh né bằng một câu chuyện khác. Anh biết là có thể nó đau khổ nhưng a vẫn muốn được nghe từ e. Nói đi được không e ?
- Vậy anh muốn biết gì về em ???

Giọng e sắc lạnh. Lần đầu tiên e khiến nó ngỡ ngàng như vậy. Mắt e nhìn thẳng vào nó như muốn lột trần sự thật. Em thay đổi rất nhanh....Nó không nhận ra e nữa.

20110906afamilyVHkimtaehee_feda2.jpg


Một cách chậm rãi. E nói :


- E biết. Rồi sẽ tới một ngày a sẽ hỏi những điều này............ Một ngày nào đó a muốn biết tường tận về e............... Nhưng e chỉ không ngờ rằng điều đó đến quá nhanh như bây giờ mà thôi. Có lẽ bây giờ cũng đã đến lúc đó rồi.................
- E chưa bao giờ kể về cái quá khứ trước kia của mình cho a. Tại sao vậy e ? Quá khứ mãi mãi là quá khứ cho dù có buồn đi chăng nữa.....
- Em không bao giờ, không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện đó. Thế nhưng đó vẫn là những gì e đã từng trải qua. Và bây giờ người em yêu muốn biết những điều đó. Liệu em có thể nào không nói không a.....
- Một câu chuyện vui không thể làm bạn vui hai lần. Thì tại sao bạn lại cứ mãi buồn vì 1 chuyện. Cho dù sự thật thế nào đi nữa thì a cũng không trách e.......

Câu chuyện bắt đầu từ khi.......

................................................................................................

- Ngọc. Có anh D đến thăm con kìa....
- Dạ vâng. Mẹ mời anh ấy vào nhà uống nước đợi con một chút. Con xuống ngay đây.

Khẽ ngó qua ô cửa sổ. E nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu trước nhà. Mẹ e đang cười mời chàng trai vừa mới bước từ trong xe ra vào nhà. Anh đã đến. Con trai một người bạn làm ăn của mẹ. Một anh chàng điển trai, phong cách rất hào hoa mà bất cứ đứa con gái nào cũng mơ mộng. E cũng rất thích anh ấy. Mái tóc bồng bềnh, gọng kính trắng lịch thiệp trên đôi mắt. Giọng nói ấm áp đầy tình cảm. E như say trước chàng trai ấy mất rồi......

Anh dẫn nó đến những nhà hàng lãng mạn, những nơi mà giới làm ăn thường hay đến. Anh giới thiệu nó với tất cả mọi người cứ như e là người yêu của anh ta vậy. Đôi má e lại được dịp đỏ hồng như chứng minh cho điều đó. Anh là người mà nó thích, là người mà nó quyết định trao trọn cả phần đời còn lại của mình.

Anh cầu hôn nó như một sự thật hiển nhiên. Ai cũng vui mừng cho điều đó. E cũng vậy. E vui vì người chồng tương lai của mình là một người thành đạt. Biết quan tâm đến nhiều điều và quan trọng nhất là người ấy yêu e. E nhận lời cầu hôn ấy trong e lệ, trong màu hồng của hạnh phúc. Thế nhưng........

550350_392762937465317_926167526_n.jpg


5 ngày trước ngày cưới của e. Em lúc này đang vui mừng trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Mọi công việc đều được anh chuẩn bị một cách kĩ lưỡng. Có lẽ, e sẽ là người con gái hạnh phúc nhất nếu điều đó không xảy ra. Một sự thật tàn khốc mà e phải dc biết......


Một người bạn lâu năm của e hẹn e ra quán cafe. Đã lâu lắm rồi e không liên lạc với cô ấy. E vui mừng nhận lời mà không biết điều gì sẽ đến. Cafe Miền Đồng Thảo như nép mình bên con đường ray tránh xa cái ồn ào của phố xá SG. E xúng xính trong bộ váy hoa. Khuôn mặt luôn nở một nụ cười hạnh phúc.

24_3_2011_223423.jpg


- Lâu lắm rồi không gặp ***. Đi nước ngoài có mấy năm mà nhìn khác hẳn nhỉ. Bây giờ về VN ở luôn chứ. Càng vui. 5 ngày nữa đám cưới tao. *** đến nhé. Có *** chắc nhiều người bất ngờ lắm. Hoa khôi Hương của ngày xưa mà.....

- Uhm. Tao mới về dc một tuần thôi. Mấy hôm trước nghe tin *** cưới chồng nên hẹn *** ra đây nói chuyện một chút. Hjhj.

...............

- Có một chuyện tao phải nói với *** Ngọc ah. Một chuyện quan trọng. Thực sự tao không muốn nói nhưng nếu để lâu tao sợ sẽ trễ mất.
- Chà Hương cá tính của ngày xưa đâu rồi ? Sao lại phải úp mở thế kia ?
- Uhm. *** nên chuẩn bị tinh thần. Tao nghĩ có lẽ *** sẽ sock khi biết chuyện này đấy.....
- Không có sao đâu. Cứ nói ra xem nào. *** cứ úp mở hoài càng làm tao tò mò đấy.
- Uhm.Vậy thì *** tự xem đi......

Chiếc laptop được mở lên. Một đoạn video được phát. Màn hình hiện ra hình ảnh một căn phòng được bài trí theo kiểu phương Tây. E nhìn quen lắm. Nhưng không hề biết dc là nơi nào. E cứ ngờ ngợ rằng, sao nó giống phòng khách của nhà anh quá. Nhưng e vẫn im lặng xem tiếp..... Một giọng nói vang lên. Là giọng của a. Đúng, là của anh. Hình dáng anh dần xuất hiện trước màn ảnh :

- *** tìm được một e gái gia cảnh béo bở lại xinh đẹp quá nhỉ D !
- Haha. Tất nhiên. Tao lựa mà. Khổ nỗi con ấy khờ lắm. Chẳng biết gì. Mấy lần tao định thịt luôn rồi nhưng nghĩ lại cái công ty của bà mẹ nên thôi đó chứ.
- Thế cưới vợ rồi bỏ cuộc chơi ah ? Tiếc thế nhỉ. D thiếu gia cưới vợ rồi thì ae chơi đâu có vui....
- Cưới quái gì cái con ngu ngốc ấy. Chủ yếu là cái công ty thôi. *** nghĩ tao yêu nó thật sao ? Chán chết....
- Haha. Vừa được tiền, vừa được tình. Mà công nhận, e ấy đẹp thật. Tao hơi tiếc *** ah....
- Gái mà tiếc quái gì. *** trở nên đa cảm từ bao giờ thế.....

..............

E không còn nghe thấy gì nữa. Tai e như ù đi. Đúng là anh, là giọng nói của anh, là ngôi nhà của anh. E ngồi mà tâm hồn như đông cứng thành đá. Hình ảnh vẫn đều đều phát. Giọng nói của anh bây giờ không còn ấm nữa. Nó như từng nhát dao cứa sâu, xé toạc cái tâm hồn non nớt của e. Anh xem tình yêu của e như một trò chơi, một trò chơi mà anh có cả tiền, cả e nữa. E không thể chịu đựng nổi cái sự thật này. Mắt e bắt đầu mờ dần đi. Những hình ảnh trước mặt như dần tan biết. Và rồi, e gục xuống, e ngã người ra chiếc ghế trong tiếng kêu của Hương .............

images437803_lien.jpg
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 6 : Quá khứ về e... (2)



………

Em tỉnh dậy trong căn phòng của mình. Căn phòng màu hồng thân thuộc lớn cùng e năm tháng. Nhưng tại sao, bây giờ nó lạnh lẽo như vậy. KHông một tiếng động. E như rơi vào vực thẳm sâu hun hút không nhìn thấy ánh sáng. Em ngồi co lại như để tự an ủi mình, tự khép lại với mọi người xung quanh. Lạnh, nó lạnh lắm, e hốt hoảng run sợ với cuộc sống trước mặt……..

1310019493400788744_574_0.jpg


Cứ mỗi lần đêm đến, là e lại không thể nào nhắm mắt. E sợ màn đêm sẽ kéo e đi xa mãi, bây giờ mẹ là người em yêu quí nhất. Là tất cả của e, em sợ sẽ rời xa người mẹ diu hiền của mình. Ngay từ nhỏ, e đã không có được một gia đình trọn vẹn. E đã thiếu đi tình yêu thương của người cha ngay từ khi vừa sinh ra. Nhìn những gia đình khác tận hưởng niềm vui hạnh phúc, là e lại không thể nào chịu đựng được. Có một lần, nhìn gia đình người khác, người cha vui mừng bế một bé gái trong nỗi niềm hạnh phúc khôn tả. Bất giác e bật khóc. E khóc như một đứa trẻ. Tại sao cuộc đời e lại không thể đón nhận cái tình yêu mong manh ấy. Mẹ luôn giấu e sự thật về cha. Không bao giờ cho e biết dc điều đó. E không hề trách mẹ bởi những năm tháng khổ cực mẹ đã nuôi e khôn lớn mà không hề có sự giúp đỡ từ người chồng mình.


Mẹ bây giờ là người thân duy nhất. Nhưng e lại không thể tâm sự với mẹ. Bên ngoài e luôn phải nở một bộ mặt tươi cười, một bộ mặt hạnh phúc dến giả tạo. Nhưng đằng sau ấy là nước mắt, là niềm đau vô hạn. E như một con rối của cảm xúc. Không thể bộc lộ tình cảm thật của mình. Còn gì đau đớn hơn người mà e giấu lại là người mẹ của mình. E không muốn mẹ buồn, không muốn mẹ lại phiền lòng vì những chuyện xảy ra với e. Mang một chiếc mặt nạ cảm xúc có làm mọi chuyện trở nên tốt hơn không ? KHông thể nào như vậy. Đáng lẽ e sẽ có hạnh phúc, một mái ấm nhỏ bé mà e mong chờ. Thế nhưng e nào có được diều giản đơn ấy. Sự thật tàn khốc đã vùi dập cái mong ước nhỏ nhoi của e và đẩy e vào hiện trạng bây giờ. Có lẽ tình yêu trong e, tất cả đã chấm dứt……..

560818_394873927249125_841459833_n.jpg


Cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến, cái ngày mà e bước lên xe hoa kiêu xa và lộng lẫy. Em đã quyết định rồi, em phải đắn đo suy nghĩ mãi mới có thể quyết định được điều đó. Em quyết định làm một việc có thể coi là rồ dại nhất từ trước đến giờ. Một việc trả giá bằng cả danh dự của e, của cả gia đình. E sẽ trả thù cái kẻ đã gây ra sự đau khổ này cho e …….


Như bất cứ cô dâu nào khác, e luôn tươi cười. E tỏ vẻ hạnh phúc trong ngày cưới của mình. Không ai có thể nhận ra điều đó, em đã sắp đặt tất cả với một sự bí mật âm thầm, với nỗi đau cào xé nhưng e vẫn phải làm điều ấy……



changvang3jpg1322618589.jpg


Vẫn là hắn, vẫn nở một nụ cười nắm lấy đôi bàn tay e. E ghê tởm bàn tay ấy. Nhưng còn cách nào khác. Khuôn mặt giả tạo của hắn đang nở một nụ cười với. Chưa bao giờ e có cảm giác thèm tát vào một cái gì đó giống như bản mặt của hắn bây giờ. Khách khứa bắt đầu ổn định lại chỗ ngồi. Sảnh tiệc bây giờ đông kín người. Hầu như tất cả bạn bè, bạn làm ăn của hai gia đình đều đến chúc mừng cho hạnh phúc của đôi lứa lúc này. E và hắn thật đẹp đôi. Chú rể tươi cười với một vẻ mặt điển trai, một sự nghiệp gia đình thành đạt. Còn e, một cô gái xinh đẹp hiền lành, ngây thơ trong sáng như ánh trăng rằm. Họ thật là một cặp đôi hoàn mỹ. Hoàn mỹ dến mức một vài người như ghen tị với điều đó…..

glass-of-champagne-spheres-jesus-christ-beads_3191723.jpg


Sau lời cảm ơn của gia đình. Công đoạn làm lễ cũng đã đến. Hắn mở chai champagne, tiếng nổ vang lớn như để đánh dấu cho cuộc tình định mệnh. Dòng rượu vàng óng như hổ phúc chảy tràn trên những chiếc ly pha lê long lanh trong suốt. Người chủ trì bữa tiệc cất giọng hỏi :


- Anh D, anh có hứa với lòng mình rằng sẽ chấp nhận cưới cô Ngọc, yêu thương chăm sóc cô ấy suốt đời. Cho dù cô ấy có nghèo hèn, bệnh tật hay bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa không ???
- Vâng thưa ngài, tôi xin hứa với lòng mình như vậy.
- Cô Như Ngọc, cô có hứa với lòng mình mình rằng sẽ chấp nhận cưới anh D, yêu thương chăm sóc anh ấy suốt đời. Cho dù anh ấy có nghèo hèn, bệnh tật hay bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa không ???
-………!
- Cô Như Ngọc ???
-………Không thưa ngài. Cho dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng không bao giờ yêu thương con ác quỷ này……..

Dứt lời, một tiếng “..Chát..” vang lên giữa không gian yên lặng của buổi tiệc.

2505.jpg


Cùng lúc đó, màn hình chiếu lên đoạn phim mà e đã xem trước đây. Cả khán dài im lặng phăng phắc theo dõi những gì diễn ra trên màn ảnh. Cuối cùng, một vài tiếng ồn ào nho nhỏ vang lên. E cất tiếng dõng dạc nói :


- Bây giờ mọi người đã rõ màn kịch này rồi chứ……

Nói xong, e vứt bó hoa xuống đất bước từng bước đi thanh thản ra ngoài. Cửa của khan phòng được e mở toang như để mở ra tương lai trước mắt cho e. Ánh sáng tràn ngập chói chang trong tâm hồn e lúc này……..

Trong khi đó trong khán phòng. Hương bước ra ngoài từ đằng sau cánh gà với khuôn mặt cực kì sang khoái. Cô nói :

- Bây giờ anh đã hiểu rồi chứ D. Ngày xưa tôi đã quá ngu ngốc trao cho anh tình yêu ngây thơ non nớt ấy. Bây giờ thì lòng dạ hiểm độc như a không còn được che đậy nữa đâu. Đây là món quà cuối cùng tôi dành tặng cho anh đấy….

Lại thêm một tiếng “..Chát..” nữa vang lên. Cú tát lần này xuất phát từ chính Hương. Còn hắn không thể cất nổi lời nữa. Sự bất ngờ khiến hắn không thể tin được những gì đang diễn ra. Hắn chỉ có thể đứng yên lặng mà nhìn mọi sự đổ vỡ hiện ra trước mắt mà thôi. Khán phòng lúcn ày ồn ào như vỡ chợ. Những lời bình phẩm, chê trách vang lên khắp nơi. Ở nơi nào đó còn vang lên vài tiếng chửi rủa hắn. Bố hắn vì quá mất mặt, lại thêm căn bệnh cao huyết áp nên đã ngã gục trước những gì xảy ra trong tiếng thét của mẹ hắn. Xe cấp cứu nhanh chóng đưa ông ấy ra khỏi buổi tiệc. Mẹ hắn đang phải chật vật tiễn những người khách ra về. Khuôn mặt bà bây giờ không thể nào giấu đi đâu được. Một vài người khách ra trước còn không thèm bắt bàn tay của bà. Ông T người sắp là đối tác kinh doanh của gia đình còn cất tiếng dõng dạc :

- Có lẽ phải xin lỗi chị. Việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta chắc phải suy nghĩ lại. Gia đình và công ty chúng tôi không thể nào hợp tác cùng với hạng người như con trai chị. Mong chị hiểu cho. Chào chị….

Người khác thì nóng tính hơn, âm thanh như vang vọng khắp :

- Tôi nghĩ gia đình chị bây giờ sẽ không thể nào hợp tác được cùng với ai nữa đâu. Chúng tôi chính thức kết thúc hợp đồng với chị. Ngoài chị ra chúng tôi vẫn có rất nhiều bạn hàng muốn cùng hợp tác kinh doanh. Chào chị. Coi như giữa chúng ta không còn quan hệ làm ăn gì cả.

Mẹ hắn như muốn quì xuống van xin tất cả mọi người. Nhưng nào có tác dụng gì ? Họ không muốn làm ăn tiếp tục với một gia đình đầy âm mưu nham hiểm thế này. Chơi với rắn có ngày bị rắn cắn. Chơi với dao có ngày đứt tay. Họ là dân làm ăn nên rất hiểu điều này. Vả lại. Mất đi một đối thủ nghĩa là một cơ hội rộng mở. một miếng mồi béo bở được tung ra. Họ có thể làm ngơ ư. Sự sụp đổ của công ty này sẽ là món lợi với người khác. Haha. Sự thật quá cay đắng là như vậy. Thương trường là một chiến trường không dao nhưng phải khiến con người ta tự đi vào chỗ chết…….
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 7 : Quá khứ về e....(3)


Vậy đấy. Hắn đã phải trả giá cho những hành động đốn mạt của mình. Nhưng còn e ? E cũng phải chịu sự đau thương dày vò, sự tan vỡ của cái tình yêu đến khờ dại. Mọi người chăm sóc e rất nhiều, nhưng họ nào có thể hiểu dc cái nỗi đau quá lớn mà e phải chịu. E không hề khóc vì hắn. Nhưng tại sao, sau mỗi giấc ngủ của e, chiếc gối lại đẫm nước. Mẹ e đau lòng lắm. Bà căm hận hắn đã làm cho e phải như vậy. Bà trách bà đã không cẩn thận giao e cho một con rắn độc. Và cuối cùng, bà trách ông trời tại sao lại khiến cho con gái bà phải rơi vào một cuộc sống đau khổ như vậy. Cuộc tình của mà trước đây đã tan vỡ. Nó vỡ rụn tan ra hàng trăm mảnh nhỏ như trái tim bà vậy. Nhưng bà vẫn còn một hạnh phúc, một hạnh phúc lớn nhất cuộc đời bà. Đó là e, người con gái nhỏ bé kết quả của cuộc tình tan vỡ………

E cứ tự chìm vào những đau khổ của riêng mình. Cuộc sống của e tràn đầy nước mắt. Vài lần, e đã tự nghĩ đến việc rời xa cuộc sống này. Thế nhưng còn mẹ, mẹ sẽ ra sao khi phải nhìn thấy cơ thể e lạnh lẽo vô hồn. Mẹ là tất cả của cuộc đời e. E thương mẹ nhiều lắm. E không hề muốn mẹ cũng suy sụp theo e. Vậy nên e phải cố sống, phải cố gắng vươn lên. E phải cho người khác thấy rằng, Như Ngọc này không phải là một kẻ yếu đuối…….

E bắt đầu cố gắng, gắng gượng với những vết thương đau nhói trong tim. E lao vào công việc để quên đi mọi việc đã qua. Kể từ đó, nhiều người đến với e lắm. Cũng đúng thôi, e xinh đẹp, tài giỏi, gia cảnh lại tốt. Rơi vào nhà e khác nào chuột sa hũ nếp. Thế nhưng, nếu là trước đây. Có lẽ e đã ngã gục vài lần. Nhưng bây giờ thì không. Không bao giờ e ngã gục trước họ nữa. Từ yêu trong e giờ đây nó đã chết rồi…….

Kể từ ngày có e, công ty làm ăn rất phát đạt. Các hợp đồng tới tấp bay về. E như bù đầu với công việc, nhiều khi e còn chẳng thể kịp lo cho mình nữa. Các chuyến công tác xa thường xuyên hơn. E thu hẹp mình lại như để giảm bớt đau thương. Bên ngoài e vẫn phải cười nhưng liệu chiếc mặt nạ của e có thể tồn tại dc bao lâu trong khi e là một người con gái yếu mềm mong manh như vậy ? E giờ đây, đã trở thành một con hề của cảm xúc….

604128_303965939718043_1699682379_n.jpg


Từ một nàng công chúa nhỏ bé xinh xắn. E như lột xác để biến thành một nữ doanh nhân tài năng. E hòa mình vào công việc cho đến một ngày :


- Ngọc ah. Có một chuyện mẹ biết con băn khoăn từ rất lâu rồi. Nhưng mẹ vẫn cố gắng giấu, mẹ không hề muốn nhắc lại nhưng con có quyền được biết điều này.
- Có chuyện gì vậy me ? hjhj. Mẹ yệu quí của con còn giấu chuyện gì nữa nào ? Còn tiền vàng gì thì mẹ bàn giao nốt cho con kinh doanh luôn đi. Hehe….
- Cô cứ lao đầu vào công việc thế thì sao tôi nói dc. Cô xem kể tư ngày ấy. Cô có còn như xưa không ? Cô con gái vẫn hay nở nụ cười trên môi của tôi đâu rồi.
- Con vẫn là con đây mà. Hj. Chỉ thay đổi một chút thôi. Mẹ có chuyện gì muốn nói với con nào ? Cụ hôm nay bí mật quá đấy…..
- Hơn 20 năm qua, con không hề muốn biết ba mình là ai ư ????
- Mẹ nói sao …………… Ba con…….Mẹ cuối cùng đã chịu nói ra rồi ư ?
- Giờ con đã lớn. Con cần phải biết dc điều đó. Mẹ xin lỗi vì đã giấu con trong những năm tháng quá. Nhưng mẹ không muốn, không hề muốn nhớ đến người đàn ông ấy. Ông ta là người duy nhất mà mẹ yêu nhưng cũng là người mà mẹ hận nhất……Mẹ xin lỗi con……
- Không sao đâu mẹ…..con hiểu……Con hiểu những khó khăn mà mẹ phải trải qua trong những tháng năm nuôi con khôn lớn………… Con không hề trách mẹ đâu vì có lẽ chuyện đó cũng là một chuyện buồn. Và mẹ là mẹ của con, nên con hiểu……….
- Mẹ rất hận ông ấy, nhưng mẹ củng yêu ông ấy nhiều lắm con ah……….. Thực ra, ông ấy vẫn dõi theo con, dõi theo mẹ và theo sát sự lớn lên của con từng ngày………… Đã nhiều lần ông ấy van xin mẹ được gặp con………….. Nhưng mẹ không cho phép điều đó xảy ra. Vì mẹ hận ông. Ông ấy chỉ có thể đứng từ đằng xa mà ngắm nhìn con thôi…..
- Mẹ có lý do để làm vậy. Con hiểu. Nhưng thực sự con vẫn muốn biết. Ba con là ai ?????
- Nếu con chú ý. Con sẽ nhận thấy nhà mình vẫn được ba con hỗ trợ. Những hợp đồng làm ăn vẫn được ba con theo dõi……….
- Con vẫn ngờ ngợ về điều đó. Nhiều lần con định hỏi mẹ nhưng con nghĩ đó chỉ là suy nghĩ của con thôi.Nhưng ông ta là ai ???
- Me không muốn nhắc đến ông ta……….Nếu muốn biết con hãy tự tìm hiểu. Mẹ chỉ có thể gợi ý một điều rằng : Ba của con tên là N và đang ở Gia Lai. Thế thôi ………….
- Vậy công việc sắp tới giao lại cho mẹ. Con muốn đi tìm nguồn gốc của con. Muốn biết rằng ba của con là ai ? Và tại sao sau ngần ấy năm. Ông ấy không hề quan tâm đến con một lần…….
- Nếu con muốn. Con hãy cứ đi tìm ông ấy. Nhưng giờ ông ấy đã có gia đình, có tất cả danh vọng. Con đừng nên phá tan cái cơ nghiệp mà ông ấy đã xây dựng bao năm nay……. Hãy để ông ấy sống mãi trong mẹ với một hình ảnh đẹp thôi. Được không con ?
- Vâng. Con hứa…..Con chỉ tìm kiếm để biết ba mình là ai mà thôi. Nếu ông ấy nhận ra con, con sẽ nhận mình là con của mẹ. Còn nếu không, thì tất cả sẽ trôi đi như một dòng nước mà thôi……

Ngay ngày hôm sau, e đã chuẩn bị mọi thứ để lên đường. E giấu tất cả mọi người, không để cho ai biết về việc e đi tìm người cha của mình. Sắp xếp hành lí, cùng một chiếc vé máy bay Air Mekong vậy là đã đủ cho e lên đường. Một con đường mà e còn chưa biết được đoạn cuối của nó sẽ là gì ???



AirMekongCRJ900SGN-PQC.jpg


Những ngày đầu lên. E trú tại ks nổi tiếng của thành phố. Càng ở, e càng cảm thấy thích thú với con người, cảnh vật nơi đây. E khám phá ra nhiều điều ở cái phố núi nhỏ bé này mà từ trước đến giờ e chưa bao giờ biết đến. Không khí trong lành, buổi tối hơi se lạnh một cách lãng mạn. Một phố núi hài hòa hiện ra trước mắt e. E nhận thấy đây cũng là một thị trường sôi động, rất đáng để e lưu ý đến. E muốn phát triển mình ở đây nữa. Vậy là lần này chuyến đi của e một công nhưng hai chuyện. E mua một căn nhà nhỏ xinh của gia đình đi định cư ở nước ngoài. Một căn nhà nằm thọt lỏm giữa giàn hoa tigon hồng thắm. Có lẽ chủ nhà cũ là một người rất yêu hoa. Hoa hiện diện khắp nơi trong căn nhà nhỏ này….



111010Tigon.jpg


Có một điều đặc biệt. Đó là vào ban đêm, những bông hoa quỳnh trắng lung linh thanh khiết như tâm hồn e lại nở rộ. Không hào nhoáng, không sắc, không hương như các loài hoa khác nhưng trong màn đêm. Quỳnh vẫn kiêu hãnh nở bung từng cánh trắng muốt trong đêm đen. Quỳnh, loài hoa của màn đêm. Ở đó, e cảm giác như Quỳnh muốn vùng thoát ra khỏi cái tĩnh mịch của đêm để dâng cho đời một nét đẹp vô ngần. Quỳnh không muốn tồn tại một cách bình dị. Quỳnh muốn khác biết với mọi loài hoa trên thế gian, kẻ nào muốn tận hưởng được vẻ đẹp của Quỳnh thì phải bỏ công sức chờ đợi trong đêm lạnh giá. Khi đó, Quỳnh mới lộ diện. Mới cho kẻ đó thỏa mãn cái ao ước được nhìn ngắm Quỳnh. Nhưng Quỳnh cũng kiêu hãnh lắm. Quỳnh chỉ nở ban đêm thôi. Sáng ra, Quỳnh sẽ héo tàn. Như để cho kẻ đó biết rằng : Quỳnh kiêu ngạo, Quỳnh muốn cho kẻ đó biết một sự thật nếu không biết quí trọng Quỳnh thì Quỳnh sẽ không còn tồn tại……

quynh2.jpg
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 8 : Bí ẩn và những giọt nước mắt....

……………………………………………………………………….


- Vậy là kể từ khi đó e bắt đầu tìm ba mình ?
- Cả tìm kiếm, cả xem xét thị trường. E vẫn luôn phải dính tới công việc. Không thể dứt ra được. Nhưng e tìm mãi, tìm mãi cuối cùng vẫn không thấy dc anh ah. E chẳng hề wen biết ai ở đây cả. Giữa một biển người thế này, thật quá khó để e có thể tìm ra. Ba tháng, ba tháng rồi e cứ đi tìm trong vô vọng. Một cô gái như em có thể gắng gượng đến giờ này đã là quá khó khăn rồi a ah. Thật may, e đã wen a. Đã yêu anh. Đến bây giờ e mới nhận ra rằng : Anh mới chính là tình yêu đầu tiên của e. Thật may mắn trước kia e chưa trở thành vợ cùa người khác. Quen được anh và yêu anh là điều hạnh phúc nhất của e từ trước đến giờ. Nếu để mất a, đó sẽ là sai lầm lớn nhất mà e phạm phải. Và e sẽ ko bao giờ tha thứ cho mình vì lỗi lầm đó………

- ……..!
- Anh giúp e được không ? E rất cần a. Cần a để biết dc nguồn gốc của mình....
- .....Được, a sẽ giúp e bằng tất cả khả năng của mình. A cũng muốn biết rõ về e, tại sao ba e lại rời bỏ e như vậy.....
- Cám ơn anh. Thật sự e cám ơn anh nhiều lắm. A đã cho e biết dc tình yêu là như thế nào. Biết đến cái vị ngọt ngào ấy. Và còn giúp e tìm được ba e nữa.....
- Hãy còn sớm e ah. Tìm được đã. A cũng muốn nói với e một điều. Nhưng có lẽ, bây giờ không phải lúc. Lo việc quan trọng trước đã. Mình về thôi e....
- Vâng. Mình về thôi. A ko còn j thắc mắc về e chứ ???
- Uhm. Đi thôi nào. Chở công chúa về nhà nào. Hjhj.

Khẽ trao cho e một nụ hôn. Nó lặng lẽ quay đi. E là một người con gái đau khổ. Nó không muốn làm e tổn thương thêm nữa. Nhưng làm sao đây ? Làm sao để có thể làm được việc đó ? Đêm về, nó đắm chìm vào những suy nghĩ. Những khó khăn đang phơi bày trước mắt. Làm sao đây ? Cách nào có thể bình yên giữa hai người con gái mà nó yêu ? Sự thật phũ phàng là vậy...........

..................

Nó nhớ về e. Về cô gái của Nắng. Người con gái khiến nó phải đau khổ. Ngày xưa, tình yêu nó trao e như hòa tan vào nước. Dòng nước lạnh giúp nó nguôi ngoai phần nào cái nỗi đau e tạo ra cho nó. Nó nhớ tất cả chứ. E là người khiến nó đau đớn nhiều nhất. Có thể nào nó quên dc nỗi đau ấy ? Trách e ư ? Liệu nó có thể trách được người nó yêu không ?

Đúng. E nói nó nóng tính. Không hề sai khi chiếc điện thoại bể nát trong tay nó khi đó.

img-1296215135-1.jpg


Tức giận với e nhưng nó có thể nào phát tiết được ư ? Nó nóng tính ngay nhưng tình yêu của nó mấy ai hiểu dc. Mấy ai sánh bằng nó chứ. Nó đã từng muốn gào lên vs e như thế.........Và rồi cuối cùng e trở lại. Trở lại với nụ cười ngày xưa đã khiến nó bao lần điêu đứng. Nó muốn hận e lắm chứ. Nhưng không thể, cứ mỗi lần nhìn vào nụ cười ấy là nó lại không thể nào nói được gì. Và......... môi e luôn mỉm cười...........trớ trêu là vậy.......

Một điều vô tình xảy ra khiến nó phải giật thót mình. Bài Forever And One lại vang lên đúng vào lúc này, vào lúc nó đang nhớ việc chuyện trước đây. Một bài hát đầy bi thảm, giọng hát của Helloween như cào xé, gào lên những tiếng uất hận không thể nói với ai lúc này.......




( Mọi người có thể bật bài này lên cùng nghe vs tác giả lúc này
link đây : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Forever-And-One-Helloween/ZW60CFEU.html )

Forever and One

What can I do? - Anh có thể làm được gì đây?
Will I be getting through? - Liệu rằng anh sẽ chịu đựng được chăng ?
Now that I must try to leave it all behind - Bây h anh phải cố gắng bỏ lại mọi thứ đằng sau.
Did you see what you have done to me? - Em có nhìn thấy những gì mà em đã gây ra cho anh ?
So hard to justify - Thật khó để biện minh
Slowly it’s passing by - Sao mọi thứ trôi qua thật chậm.

Forever and one I will miss you - Mãi mãi và duy nhất anh sẽ luôn mãi nhớ đến em.
However, I kiss you yet again - Dù cho thế nào, anh vẫn hôn em lần nữa,
Way down in Neverland - chúng ta cùng lạc vào Xứ sở Thần tiên
So hard I was trying - Anh đã cố gắng biết dường nào
Tomorrow I’ll still be crying - Nhưng rồi ngày mai đây anh sẽ vẫn còn rơi lệ
How could you hide your lies - Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá của em
Your lies

Here I am - Anh lại ở đây,
Seeing you once again - Để nhìn thấy em lần nữa
My mind’s so far away - Tâm trí anh ôi đâu hết cả rồi
My heart’s so close to stay - Nhưng trái tim vẫn thật gần để ở lại
Too proud to fight - Anh quá tự tôn để gạt bỏ tất cả
I’m walking back into night - Anh quay gót trở về trong đêm tối
Will I ever find someone to believe? - Liệu rồi anh sẽ tìm được ai đó để tin tưởng không em?

Forever and one I will miss you - Mãi mãi và duy nhất anh sẽ luôn mãi nhớ đến em.
However, I kiss you yet again - Dù cho thế nào, anh vẫn hôn em lần nữa,
Way down in Neverland - chúng ta cùng lạc vào Xứ sở Thần tiên
So hard I was trying - Anh đã cố gắng biết dường nào
Tomorrow I’ll still be crying - Nhưng rồi ngày mai đây anh sẽ vẫn còn rơi lệ
How could you hide your lies - Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá của em
Your lies


6 năm qua. Nó chịu biết bao buồn rầu, bao lần nó tự hỏi mình : “Mình không đáng được nhận một tình yêu ư ? Một, chỉ một thôi. Điều đó có quá khó không ?” Quá khó để trao cho nó. Quá khó để nói ra. Chẹp lưỡi. Có lẽ kiếp trước nó yêu nhiều nên kiếp này phải đền trả. Nó yêu nhưng chỉ dành cho một người mà thôi. Như vậy cũng không được. Ông trời trừng phạt nó nhiều quá. Bất giác một hạt nước rơi xuống tay nó. Mưa ư ? Nó đang ở trong nhà cơ mà. Sao lại có nước được ? Ngoài trời thì ánh trăng vẫn le lói chiếu sáng. Không hề có tiếng mưa rơi. Vậy nước từ đâu ? Chạm nhẹ vào khóe mắt, và lúc đó nó mới biết rằng đó là giọt nước mắt của mình.........


zeG2HubPXtv4ZbA3CJYrhA.jpg


Nó bắt đầu thấy thương xót cho cô pé Xấu Trai. E là một người con gái hiền lành, xinh xắn đáng yêu nhất mà nó từng được biết. Nhưng sao e phải chịu khổ nhiều quá. Tình yêu non nớt của e lại rơi vào tay một thằng Sở Khanh. Thật sự nếu là nó, nó cũng không thể nào tìm ra một cách đáp trả hoàn mỹ với hắn như vậy. Có lẽ e không hoàn toàn đơn giản như nó tưởng. E sâu sắc và cũng khôn ngoan không thua kém bất cứ ai. Nó bỗng dưng thấy sợ. Nó sợ e. Nó sợ e biết dc sự thật thầm giấu. Nó sợ sẽ lại làm e tan vỡ. E dành cho nó tất cả nhưng nó lại có thể đối xử vs tình yêu của e như vậy ư ? Nó biết mình có tình yêu vs e. Nhưng ...........không phải là tất cả. Nó tham lam quá chăng ? Hay cái tình yêu 5 năm trước quay trở lại một cách bất ngờ khiến nó không thể xử lý được. Ừ thì là tham. Nhưng cũng là tình cảm của nó. Cũng là tình cảm mà người khác dành cho nó. Vậy thì nó đâu có tham. Nó chỉ lấy những gì của mình mà thôi.


Nó vẫn không hiểu, tại sao ba e lại bỏ rơi 2 mẹ con e để ra đi ? Ông yêu họ nhiều lắm cơ mà. Ông vẫn theo sát 2 mẹ con e cơ mà. Sao ông lại không thể nào lộ hiện. Nó chắc chắn rằng có một nguyên nhân nào đó khiến ông ta phải làm như vậy. Bỏ qua việc đó, nó bắt đầu chú ý đến ba của e. Ông không xuất hiện, một phần là do mẹ e, một phần là do ông. Ông đã có gia đình cùng chức cao vọng trọng. Nghĩa là việc nhận e là con riêng sẽ là một việc không thể đối với ông. Chắc chắn ba e là một người nằm trong Đảng. Phạm vi tìm kiếm của nó bắt đầu hẹp lại. Nhưng giữa cái tỉnh đầy Đảng viên như thế này, biết bao người có chức tước mà nó không muốn hay là không thể chạm vào. Một việc tưởng chừng như rất khó khăn. Biết bao sự thật không được phơi bày mà bất cứ ai cũng hông được chạm vào. Huống hồ là nó.

Chợt nó nhớ đến câu nói của cậu khi đó : “.....nhìn mặt nó wen lắm. Không biết đã gặp ở đâu rồi..” Nghĩa là e giống một ai đó. Và cậu mình có mối quan hệ vs người này. Nhưng cậu nó biết nhiều người lắm, sao có thể nhớ ra. Vậy là phải cố gắng tìm thông tin ở câu nó mà thôi......

Nhức đầu với những suy nghĩ rối rắm. Nó thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng khi mở mắt thì ánh nắng chói chang đã hiện diện. Nó lên cơ quan ngay lúc này để tìm hiểu. Nó cũng muốn biết sự thật là như thế nào....

- Dạ, cậu.
- Nghỉ phép ko nghỉ ở nhà đi mà vác xác lên đây làm gì ?
- Con có chút chuyện muốn hỏi cậu. Chuyện về con bé hôm trước đi chung vs mình đó cậu.
- À. Biết gia cảnh nó không ? Thấy nó wen quá mà tao không nhớ ra. Nói xem. Có chuyện j ?

Nó kể hết với cậu những chuyện gì xảy ra. Ngay cả tình yêu của e dành cho nó cùng những suy đoán đêm qua. Giọng nó đều đặn vang vọng trong phòng. Cậu nó lắng nghe một cách chăm chú. Vầng trán nhăn lại rất phức tạp. Sau cùng ông nói:

- Chuyện này quan trọng đấy. Không hề đơn giản đâu. Con phán đoán rất đúng nhưng nó lại có liên hệ tới những người mà con không nên đụng vào. Cậu cũng không nhớ rõ nhưng nếu con bé ấy muốn thì cậu sẽ cố gắng nhớ lại.
- Dạ để con về nói vs e ấy....
- Mà *** cũng bớt nóng tính đi. Hai thằng nhóc hôm trước *** đánh h vẫn còn nằm viện đấy. Ông già *** biết nên nói tao giải quyết cho đấy. *** nên nhớ bây giờ *** là ai. Không còn là một thằng nhân viên bình thường nữa đâu. Liệu mà biết điều cư xử. Lớn rồi tao không nhắc nữa....
- Dạ. Con hiểu...
- Thôi giờ về đi. Trưa nay cậu còn đi tiếp bạn nữa. Có việc gì giải quyết sớm đi rồi đi làm lại....
- Vâng. Con sẽ cố gắng. Con về…..

Vậy là vẫn chưa thể xác định được điều gì. Một khúc mắt vẫn chưa được giải đáp. Nó quay về với một nỗi lo lắng. Và cả sự rối ren không biết phải giải quyết như thế nào…….


an1.jpg
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
:)):)) Cống hiến tí ti thôi bác ah. hjhj. Tính ra thì cũng được có khoảng 100 trang a4 ah. In thành truyện chắc truyện ngắn quá......hehe
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Ngoại truyện : Câu chuyện của trái tim...(1,2)
Chap này theo chap 8 – Phần 2. Là lời nói trong tim nó khi bài nhạc Forever And One vang lên…..

Mọi người cùng lắng nghe bài này vs mình nhé. Link đây :

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Forever-And-One-Helloween/ZW60CFEU.html


……………………………………………………………………………….


Nhạc cứ vang vọng những âm thanh đầy héo hắt. Và anh cũng vậy em ah. Những lời nói của e khiến a đau lắm. Nỗi buồn cứ man mác nhưng lại dai dẳng không bao giờ dứt. Em chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của a phải không ? Nên e đâu biết rằng lời nói không là dao nhưng nó sắc bén lắm. Một lời nói có thể làm cho người ta vui mừng, làm cho người ta hạnh phúc trào dâng nhưng lời nói cũng có thể khiến cả một tình yêu vụn vỡ. Trái tim anh nó nhỏ lắm em ah. Nó nhỏ và mong manh lắm. Nó nhạy cảm với nhiều thứ như chính tâm hồn chủ nhân nó vậy. Giống như một đứa trẻ, nó nhảy tung tăng khi nghe được lời yêu từ e. Nhưng cũng chính là nó, trái tim đó rách nát khi nghe những câu nói hờn trách.... Anh yêu quí nó nhiều lắm. Anh nâng niu nó còn hơn chính bản thân anh. Chỉ vì một lẽ, trong đó là nơi e ngự trị.
Nếu e lấy một tấm gương soi vào đó, thì thấp thoáng e sẽ thấy có một bóng hình một người con gái xinh đẹp đến hoàn mỹ. Đừng vội ghen tuôn hờn trách trái tim anh. E không nhận ra đó là ai ư ? Chính là e đấy, cô con gái của thần Mặt Trời ah. Căn nhà nhỏ ấy tuy không đẹp, không hào nhoáng rộng rãi. Nhưng nó lành lặn, không hề chắp vá 1 mảnh nhỏ nào. Như nơi đó sinh ra để dành cho e vậy. Hj. Nhưng có lẽ nó không giữ nổi e, nó không vừa với trái tim lớn nên trái tim nhỏ đành âm thầm quay đi mà thôi. Tim nhỏ lùi vào một góc đầy bóng tối tự vá lại những vết rách của mình một cách đầy lặng lẽ. Tim nhỏ vẫn mong một ngày nào đó tim lớn sẽ trở về với mình. Tự tay chữa những vết thương cho mình, tim nhỏ đau lắm. Nhưng tim nhỏ cố nén nỗi đau đi, vì tim nhỏ mạnh mẽ. Tim nhỏ không muốn mình yếu đuối. Hàng trăm vết rách trên người nhưng tim nhỏ vẫn cố gắng không rên la. Những mũi kim *** vào cơ thể là tim nhỏ lại muốn gào lên. Tim nhỏ cố gắng vá lại mình thật đẹp, thật hoàn hảo để đón chờ tim lớn về. Những vết cắt đó chạm vào lại rỉ những giọt máu đỏ tươi khiến tim nhỏ càng thêm đau đớn. Từng vết may bỏng rát lại khiến tim nhỏ dường như cạn kiệt sức lực. Nhưng khi nhớ rằng đó là nơi tim lớn ở, tim nhỏ lại cố gắng đứng lên. Cố gắng một cách thầm lặng. Tim nhỏ luôn tự bảo với lòng mình rằng : “Tim lớn đi đi nhé. Tim lớn cứ đi nhưng đến khi nào tim lớn mệt mỏi và bị tổn thương. Tim lớn hãy về đây. Tim lớn không cần xin lỗi tim nhỏ đâu. Tim lớn sẽ được tim nhỏ chăm sóc, bảo vệ. Tim lớn đừng lo, tim nhỏ sẽ ở mãi nơi đây chờ tim lớn mà....”

Những mũi kim cuối cùng kết thúc như đã đánh gục tim nhỏ. Tim nhỏ nằm lặng im, tim nhỏ đau quá rồi tim lớn ah. Tim nhỏ tưởng chừng nhưng không thể gắng gượng được nữa. Nhưng rồi bất chợt, tim nhỏ nghĩ tới một điều : “Tim lớn sẽ về, sẽ được tim nhỏ bao lấy một cách ấm áp và hạnh phúc. Tim lớn sẽ yên bình trong vòng tay tim nhỏ.” Tim nhỏ nghĩ ngây ngô như vậy đấy. Nhưng chính cái suy nghĩ ngây ngô, pha thêm đôi chút trẻ con đó đã giúp tim nhỏ đứng lên. Một điều mà không ai ngờ tới. Tim nhỏ đã đứng lên được. Tim nhỏ như chú lính chì tí hon trải qua biết bao khó khăn để đứng dậy.

Trung_thu_c_a__ch__l_nh-3c116a39e7b423424c3f20137b5aee58.jpg


Tim nhỏ đứng dậy và căn răng chịu đưng những đau đớn đó. Từng bước, từng bước tim nhỏ lại lê cái thân xác gầy guộc của mình ra mỏm đá hướng về phía mặt trời. Nơi ấy là nơi tim nhỏ chia tay tim lớn. Và cũng là nơi tim nhỏ đứng đợi mỗi ngày đấy, tim lớn biết không ???
Tim nhỏ cứ đứng chờ mãi, chờ mãi trong một niềm hi vọng. Hi vọng rằng tim lớn sẽ về. Cái thân xác nhỏ bé của tim nhỏ cứ chống chọi với gió lạnh, với mưa bão. Tim nhỏ vẫn đứng đợi. Sao tim nhỏ lại làm vậy ? Vì tim nhỏ tin, tim nhỏ tin tim lớn sẽ trở về. Đơn giản vậy thôi....... Tim nhỏ chờ mãi trong ánh nắng heo hắt của buổi chiều tà. Ánh nắng cuối cùng như đã tắt. Tim nhỏ gửi lời vào cơn gió : “Tim lớn ơi. Sao tim lớn lâu trở về quá vậy. Tim lớn có biết tim nhỏ chờ tim lớn lâu lắm rồi không ? Tim lớn nhanh về với tim nhỏ đi nhé. Đừng đi nữa.....”. Gió mang lời nhắn của tim nhỏ đi khắp nơi. Gió thông cảm cho tim nhỏ và cố gắng hết sức giúp cậu ấy. Gió lùng mọi ngõ ngách mà mình đi qua. Gió tìm hết tất cả.

Cuối cùng, phía bên kia đại dương. Gió đã tìm thấy tim lớn, gió vui mừng nắm lấy tim lớn và gửi lời giúp cho tim nhỏ. Sau đó, gió trở về nói với tim nhỏ một điều. Một điều ngắn thôi và giúp tim nhỏ quay về nhà mình.....Gió nói : “Tim nhỏ về đi, đừng đợi nữa. Đừng khổ vì tim lớn nữa. Tim lớn sẽ không bao giờ trở về đâu...”. Tim nhỏ như không tin vào tai mình, không tin vào những gì gió nói. Tim nhỏ muốn gặp tim lớn, muốn nghe tim lớn nói. Nhưng nào có thể, tim lớn ở quá xa rồi. Tim nhỏ yếu đuối như vậy, làm sao có thể vượt qua khó khăn để tìm đến vs tim lớn chứ. Cuối cùng, tim nhỏ phải quay về. Tim nhỏ quay về căn nhà của mình. Đã lâu tim nhỏ không về rồi. Tim nhỏ lau dọn mọi thứ, đồ dạc bám đầy bụi bặm. Và trong lúc đó, tim nhỏ nhìn thấy chiếc gương. Chiếc gương ngày xưa tim nhỏ vẫn hay dùng để ngắm hình ảnh của tim lớn trong đó. Nhưng giờ nó không còn nữa, gương bây giờ phản chiếu đúng sự thật trước mắt. Tim nhỏ nhìn vào một cách sững sờ đến ngây người... Đây là tim nhỏ ư ? Tim nhỏ với những vết sẹo chằng chịt, những vết sẹo dài kéo suốt thân mình tim nhỏ. Tim nhỏ như hoảng loạn với hình ảnh đấy. Tin nhỏ đập vỡ tan tấm kính yêu quí của mình ngày nào. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tim nhỏ lấy những mảnh kính vỡ và soi lại mình trong đó. Vẫn như vậy, vẫn với những chiếc sẹo dài đáng ghê sợ trên khắp cơ thể tim nhỏ.

broken-heart.jpg

Vậy là tim nhỏ hiểu rồi......... Tim nhỏ hiểu tất cả rồi........ Tim nhỏ biết vì sao tim lớn không trở về rồi. Tim nhỏ không thể nào tiếp tục sánh đôi với tim lớn nữa. Một hạt nước mắt của tim nhỏ rơi xuống nền nhà. Tim nhỏ cười, cười vang, cười như điên dại. Tim nhỏ điên rồi. Tim nhỏ cười như cả đời này tim nhỏ chưa bao giờ được cười. Tim nhỏ cười rũ rượi. Và trong lúc ấy, tim nhỏ lại soi mình vào gương. Tim nhỏ thấy mình thật vui. Và cuối cùng, nắm chặt mảnh gương vỡ. Tim nhỏ *** thật mạnh vào mình. Mảnh gương lún sâu vào cơ thể tim nhỏ. Vài giọt máu tỉ ra. Tim nhỏ kéo mạnh, một dường kéo dài xuất hiện trên người tim nhỏ. Máu lại ào ạt tuôn ra.
Tim nhỏ cứ thế, cứ *** rồi lại xé toạc cơ thể mình ra. Từng nhát, từng nhát cứ xoạt....xoạt...cắm vào cơ thể héo gầy của tim nhỏ.....Và vô tình sao, những vết rách ấy lại nằm đúng ngay những vết rách ngày xưa mà tim lớn gây ra................. Tim nhỏ ngã xuống, tay buông rơi mảnh gương. Tim nhỏ đã gục ngã như vậy đấy. Bên ngoài, gió chứng kiến tất cả, gió gào thét đập phá để ngăn tim nhỏ lại. Nhưng gió không thể. Tim nhỏ ngước nhìn gió, tim nhỏ nở một nụ cười. Một nụ cười cuối cùng của cuộc đời nhỏ bé đầy đau đớn của mình

6a00d8345487a069e200e54f5c17b08833-.gif


Tim nhỏ ngã xuống như vậy đấy. Trên mặt đất, máu của tim nhỏ cứ chảy, cứ chảy mãi. Máu từ những vết cắt ngày xưa cứ chảy như không hề dừng lại. Chú lính chì tí hon ngày nào giờ đã gục ngã rồi. Chú ngã xuống nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười. Tim nhỏ đã từng tự nói với lòng mình rằng : “Tim nhỏ sẽ chờ tim lớn cho đến khi tim nhỏ không còn gắng gượng được nữa.” Và tim nhỏ vẫn vui vì mình đã làm được điều đó. Nụ cười của tim nhỏ chính là vì thế. Từ từ, đôi mắt tim nhỏ khép lại. Hình ảnh trước mặt cứ mờ dần, mờ dần rồi chìm vào bóng tối. Kết thúc rồi, tim nhỏ không còn đủ hơi sức để cố gắng nữa. Hơi thở tim nhỏ cứ lịm dần cho đến khi lồng ngực không còn nhấp nhô nữa. Dòng máu chảy ra ngoài như kéo đi hết chút sức lực nhỏ bé còn lại….Tim nhỏ…….chết rồi……….
1066799_3610862.jpg


Gió điên cuồng gào thét bên ngoài. Gió muốn phá tan cánh cửa kia để cứu lấy tim nhỏ. Nhưng làm sao gió có thể vào được khi tim nhỏ đã đóng cánh cửa trái tim, cũng chính là ngôi nhà của mình. Gió tàn phá tất cả để cứu tim nhỏ. Nhưng không kịp nữa, lúc đôi hàng mi tim nhỏ khép lại. Cũng chính là lúc cánh cửa ngôi nhà bật mở. Tim nhỏ không thể giữ nổi nó. Gió lao vào ôm lấy tim nhỏ mà gào khóc. Gió cuốn lấy tim nhỏ như muốn máu đừng chảy nữa, tim nhỏ sẽ chết mất. Đúng là máu của tim nhỏ đã ngừng chảy, nhưng là những giọt máu cuối cùng……….Gió nằm vật bên tim nhỏ mà khóc. Gió có thể làm gì bây giờ, tim nhỏ đi rồi. Chú lính chì nhỏ bé hàng ngày ngồi ngoài mỏm đá hướng về phía mặt trời hay nói chuyện cùng gió đã đi rồi. Gió vuốt lấy khuôn mặt đầy vết sẹo của tim nhỏ, gió thấy sao nó đẹp quá. Khuôn mặt hồng hào ngày nào giờ trở nên lạnh lẽo. Tay gió dính đầy máu, máu của tim nhỏ đấy mọi người ah. Những giọt máu cuối cùng của tim nhỏ đấy. Ôm lấy đôi bàn tay đầy máu, gió áp vào lồng ngực mình mà gục khóc.


1305308273_chematlai.jpg


Gió thương tim nhỏ nhiều lắm. Gió nhớ cái khuôn mặt ngô nghe nhưng đầy hạnh phúc khi tim nhỏ kể về tim lớn cho mình nghe. Nụ cười hàng ngày của tim nhỏ đâu rồi ???.... Sao tim nhỏ cứ im lặng vậy ???? Nói với gió đi, kể cho gió nghe những câu chuyện ngày xưa đi………Gió muốn nghe lại lắm………………. Gió muốn nghe tim nhỏ kể chuyện lắm………….. Tim nhỏ kể cho gió nghe đi, đừng im lặng như thế có được không ? Sao tim nhỏ im lặng quá vậy ……….Gió van tim nhỏ mà…………… Nói với gió đi, một lời thôi…….
Thân xác tim nhỏ cứ lạnh dần, lạnh dần. Gió muốn truyền hơi ấm của mình cho tim nhỏ cũng không được. Gió hận mình tại sao đã nói ra những lời thật lòng đó với tim nhỏ. Gió đã hại chết tim nhỏ rồi……Chính gió đã giết chết tim nhỏ…..Tại sao tim nhỏ phải chết chứ……Gió không hề muốn như thế. Gió muốn tim nhỏ đừng khổ sở chờ đợi nữa. Gió đâu có biết rằng, sự chờ đợi ấy là niềm sống duy nhất của tim nhỏ. Là động lực để tim nhỏ gắng gượng vượt qua những đau đớn, những vết rách mà tim lớn đã gây ra…. Gió ôm tim nhỏ thật lâu. Lâu cho đến khi con người tim nhỏ lạnh lẽo. Gió biết lúc đó gió không thể làm gì cho tim nhỏ nữa rồi. Gió mang thân xác tim nhỏ lên đồi rồi âm thầm dùng bàn tay mình chôn cất…Gió mang hạt của những loài hoa đẹp nhất về rải lên mộ tim nhỏ. Gió muốn dành cho tim nhỏ những gì đẹp nhất. Thời gian cứ dần qua đi, các hạt giống bắt đầu nảy mầm trên thân xác tim nhỏ. Nhiều hoa lắm. Trăm hoa như muốn khoe hết sắc hương của mình để dành tặng cho tim nhỏ. Nhưng điều lạ kì thay. Một cây hoa hồng vẫn chưa chịu nở nụ hoa nào. Trong khi tất cả những cây hồng khác khoe sắc thắm với nhiều màu đỏ, trắng, vàng,…thì cây hoa này vẫn thầm lặng. Cây đầy gai góc vươn lên trên tất cả các loài hoa khác. Gió bỗng thấy kì lạ nên càng cố sức chăm sóc cho cây. Cây cứ lớn, cứ vươn cao cho đến khi cây hoàn toàn cuốn lây bia một của tim nhỏ. Cây bắt đầu ra hoa. Một nụ hoa như bao nụ hoa bình thường. Hoa nở, một màu đen chết choc. Nhưng gió biết, bông hoa đó chính là tim nhỏ. Bông hoa xuất phát từ tim nhỏ đã nở rồi. Gió vui lắm, vì gió biết rằng : Tim nhỏ vẫn còn sống, vẫn luôn ở bên cạnh gió…….

1066799_3610990.jpg


Dần dần, rồi những hoa kia cũng phải tàn úa. Nhưng còn cây hoa này thì không. Nó vẫn đứng đó. Vẫn nở hoa cho dù mùa đông lạnh giá nó vẫn nở hoa. Không một loài côn trùng nào dám đến gần, vì hoa quá gai góc, quá đáng sợ và vững vàn. Chú lính chì dũng cảm vẫn còn sống, chỉ là chú ta hiện diện trong một bông hoa mà thôi. Bông hoa như vẫn nở một nụ cười với gió vậy………..
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 9

…………………………………………………………………………………..


Giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi nó thấm ướt lưng áo như tắm. Một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Tự trấn an mình như vậy, nó lẳng lặng bước xuống nhà. Giấc mơ như cho nó câu trả lời thật sự. Nó tin vào giấc mơ vẫn đang còn đọng lại trong kí ức. Giờ đây nó thanh thản rồi. Cuối cùng, nó đã có được sự lựa chọn của mình. Đặt hai vé máy bay. Nó muốn quay lại cái nơi e và nó lần đầu tiên gặp nhau. Lần đầu tiên nó được ngắm nhìn khuôn mặt e. Bước ra khỏi vòng vé, nó nói một lời nói vào gió :

- Khởi đầu ở nơi nào thì có lẽ, kết thúc cũng nên ở nơi đó. Chỉ vậy thôi……

Sải bước trên những con đường đầy lá. Nó hẹn e ra ngoài nói chuyện. Nhìn khuôn mặt nó, chắc rằng e cũng đã đoán được phần nào. Nó nói với e về hai chiếc vé mà nó vừa đặt. E chấp nhận hoàn toàn mà không hề có một câu hỏi nào. Bất giác, e hỏi nó một câu :

- Liệu e có thể gặp cô gái ấy không ? Cô gái hiện đang nằm trong con tim của anh.....
- Sao e lại biết được điều đó ? ??
- Ngay từ những ngày đầu tiên bước chân đến đây. Gặp anh, nói chuyện và ôm anh. Anh chưa bao giờ nói ra câu hiện tại anh vẫn yêu e cả. Em hiểu mà. Tính anh vẫn vậy. Khi yêu ai thì sẽ không bao giờ nói ra từ yêu với người khác.
- Quả không sai. E vẫn là người hiểu anh. Người con gái của Nắng vẫn soi rọi được mọi thứ trong lòng anh........
- Em biết. 6 năm đợi chờ và cái ngày e bước đi quay lưng về phía anh. Trái tim nhỏ ấy của anh đã chết rồi....Em hối hân lắm, em hối hận vì tại sao ngày đó mình quá ngu ngốc để rồi giờ đây mình phải chấp nhận sự thật. Nhưng làm sao có thể thay đổi được nó đây ? Trong tim anh bây giờ là hình bóng người con gái khác. Không còn là e nữa.....
-........!
- Em gặp cô ấy được không ? Một lần thôi, để biết được rằng đó là một cô gái như thế nào để có thể khiến anh yêu đến như vậy.
- Được. Bây giờ anh sẽ đưa e đến gặp cô ấy.....
- Mình đi thôi anh.....

Xe lăn bánh chậm rãi đến ngôi nhà nhỏ quen thuộc. Những chiếc lá khô như được gió cuốn đi nhẹ nhàng. “Kính Coong” Nó vươn cánh tay bấm chuông cửa một cách nhẹ nhàng. Tâm trạng nó lúc này ko sợ hãi, không né tránh nữa. Nó đã chấp nhận, và có quyết định cuối cùng của mình.....

“Lạch cạch”

- Anh đến mà sao không báo trước. À mà hình như còn một người nữa nhỉ.

E vẫn tươi tắn mỉm cười trong bộ váy xòe xinh xắn. Ngay cả Nắng nhìn thấy e cũng phải ngỡ ngàng. E đẹp như một thiên thần vậy, một thiên thần dịu dàng mà ngay cả Nắng cũng không thể nào sánh bằng. Mỗi người con gái nó yêu đều có một vẻ đẹp khác nhau. Nắng kiêu sa, lạnh lùng nhưng lại đẹp một cách hoàn mỹ. Kún mang một vẻ đẹp thơ ngây, đầy trong sáng với cặp mắt tròn long lanh như làn nước mùa thu. Sự thật nếu so sánh thì giữa hai cô gái mang hai vẻ đẹp khác nhau. Không ai thua kém một ai cả.

- Ồ. Chị Nắng phải không ? E nghe anh ấy kể về chị nhiều lắm.....
- .....Cái gì ? .......Sao......sao e biết ???

Cả hai con người đều cùng đồng thanh nói lên, nó và cô gái của Nắng. Sao e lại biết ? Thật kì lạ.

- Hjhj. Còn nhiều điều mà a chưa biết lắm.....Mọi người vào nhà đi.....

Em thật khiến nó bất ngờ. Nhưng bất ngờ hơn là Nắng. Sao e lại biết là cô ấy nhỉ. Mang những dấu hỏi đi vào nhà. Một bình hoa Hướng Dương đặt trên bàn như nhắc lại cái điều đau khổ mà nó từng trải qua. Ngay cả pé Nắng nhìn thấy nó cũng bất ngờ.....E cất lời :

- Có phải cả anh và chị đều thắc mắc tại sao e lại nhận ra chị ấy phải không ? hjhj.. Đơn giản thôi. Anh không bao giờ chở người con gái nào khác trên xe của mình mà a không có tình cảm. Và không bao giờ anh đi riêng vs một người con gái. Anh cũng đã tả rất nhiều về chị ấy nên nhìn là e nhận ra ngay. Chưa kể.........
- Chưa kể chuyện gì ????
- E biết chị Nắng đến nơi này khi nào, ở đâu và anh đã đi những đâu với chị ấy....
- Em theo dõi a ????
- Không anh à. Nhưng kể từ khi tâm lý anh có gì đó khác lạ. Là lúc đó e đã nhận ra rồi. Em chỉ muốn tìm hiểu người mình yêu gặp chuyện gì mà thôi. Không ngờ vô tình lại biết.......Thật sự e không cố ý.......

Sững sờ, e của nó quá thông minh, quá tinh tế. Nó thật sự bất ngờ về e. E biết tất cả, nhưng lại lờ đi như không biết. Trước mặt nó, e vẫn cười, vẫn tình cảm lãng mạn. Nhưng sau lưng, e lại có thể nhận biết và tìm hiểu dc bất cứ những gì xảy ra chung quanh nó.

- E biết a ko thích như vậy. Nhưng e cũng muốn biết rõ về tình cảm của a dành cho e. E muốn biết rằng mình có phải là người nên rút lui hay không. Cuối cùng, hôm nay a đã đưa chị ấy đến đây. Nghĩa là a đối xử với e hoàn toàn là thật lòng, hoàn toàn là tình cảm của anh. Thấy dc nó e vui lắm. Bây giờ cho dù chọn lựa của anh có thế nào thì e vẫn chấp nhận. Cảm ơn anh................
- Chị củng không ngờ là e lại biết tất cả mọi chuyện. Và chị cũng đã nhận thấy tình yêu xưa kia của chị đã thay đổi. Đúng là a có con mắt nhìn người không tồi. Một cô gái thế này xứng đáng hoàn toàn với anh.....Anh ấy đã có sự lựa chọn của riêng mình rồi e ah.....
- Vậy bây giờ a nói đi. Anh sẽ chọn lựa ai ? Em, hay là chị ấy ? Cho dù thế nào thì e cũng chấp nhận.....
-.............!

Hoàn toàn im lặng. Bây giờ nó đang rối trí trước những suy nghĩ.. Cuối cùng, nó nói :

- Anh cũng chưa biết. Cả hai đều là những người mà anh gửi gắm trái tim. Có lẽ hai e sẽ thấy rằng a tham lam nhưng thật sự a không muốn mất ai cả. A không muốn mất cất cứ người nào trong 2 e. ...........
- ..............!
- ..............!
- Được rồi. Anh hãy cứ chọn lựa. Tình yêu của anh và quyết định cũng là của a. Chúng e không hề oán trách. À mà chị Nắng qua đây ở chung với e được không ? E có nhiều chuyện muốn nói với chị. E ở nhà một mình cũng buồn lắm. Được không chị ?
- Hjhj. CÒn phải xem ý kiến chàng trai kia thế nào đã. Chị lên đây đâu có quen biết ai đâu. Nên còn phải chờ anh ấy...
- E cứ lên đây ở chung với e ấy. Đồ đạc a sẽ chuyển qua sau. Bây giờ a cần ở một mình..... Hai e cứ ở lại nói chuyện đi nhé.......




 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Em quá thông minh, quá sắc sảo khiến nó phải nhùn tay trước việc muốn giấu e một điều gì. Có người yêu thông minh liệu có phải là một may mắn không ???? Suy nghĩ trôi qua thật chậm về những gì e biết. Xe nó đã lăn bánh về phía ks mà Nắng ở. Trả phòng, sắp xếp đồ đạc. Có lẽ Nắng đã chuẩn bị tất cả rồi nên nó chỉ cần xách vali mà đi thôi. Nắng đã nhận ra tất cả ư ? Tất cả những suy nghĩ của nó không thể nào giấu được hai người con gái xinh đẹp ấy. Quả thật, nó không hề muốn chia tay người nào……

Đặt vali trước cửa ngôi nhà nhỏ xinh xắn ấy. Bấm chuông rồi nó lặng lẽ lên xe chạy đi . Qua kính chiếu hậu nó còn nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng người con gái của Nắng đang lặng thầm nhìn theo bóng xe đang khuất dần………..Em đứng cạnh giàn hoa tigon nơi mép cửa ngắm nhìn nó. Và hình như nó thấy, bàn tay e đang nhẹ lau đi những giọt nước nơi khóe mắt…Và nó thấy sống mũi mình có cảm giác cay cay, cay của những hạt nước đang tràn lên đôi mắt……

woman_crying_729-620x349.jpg



Nó đã quyết định, một quyết định có lẽ là khó khăn nhất đời mình. Nó phải lựa chon để rời xa người con gái nào đây. Cả hai đều quan trọng, đều mang lại cho nó cảm giác hạnh phúc. Và đều là những người nắm giữ của nó một phần con tim….Qua vài ngày, nó quyết định sẽ đưa e về, đưa e trở về cái thành phố xa xôi đông đúc ấy mà không biết nó có thể có đủ cam đảm để gặp lại e không….

Ngày nó và e đi. Cô bé Xấu Trai tự tay lái xe đưa hai người ra tới sân bay. Hai cô gái mà nó yêu bây giờ đang nắm những nắm tay thật chặt như không hề muốn xa nhau. Nó không thể tưởng tượng được rằng chỉ mới vài ngày mà hai e đã gắn bó vơi nhau như vậy. Dường như là hai chị e không thể tách rời…Chia tay trong quyến luyến nhưng cuối cùng rồi sẽ phải cách xa. Lẳng lặng tìm hàng ghế của e và nó. Trong suốt quãng đường đi. E nắm tay nó thật chặt. E ôm cả cánh tay nó trong sự yêu thương vô hạn mà có lẽ e đã vô tình đánh mất. Mặt đất dần gần hơn qua những ô cửa sổ. E biết chỉ vài phút nữa thôi, e sẽ có thể xa a. E không muốn như vậy. Không bao giờ muốn điều đó xảy ra…. Nhưng có lẽ, đã muộn rồi……


Bước xuống từng bước nhẹ nhàng, cánh cổng sân bay đang tấp nập những hành khách, những người thân đón chờ nhau. Chỉ có và nó vẫn lặng lẽ bước đi. E vẫn nắm lấy cánh tay nó mà không hề muốn bỏ ra. Nhiều ánh mắt như nhìn ngắm e đắm say và bắn những tia ghen ghét ganh tị về nó. E thu hút quá nhiều ánh mắt….Bất chợt, nó quay lại, nó khiến e và tất cả những người có mặt ở sân bay phải sững sờ. Nó…….ôm chầm lấy e mà hôn…..Nụ hôn thật dài, đắm say tới mức e không thể cưỡng lại. E nhắm mắt tận hưởng nụ hôn mà không cần biết mọi người đang nhìn đến ngơ ngác. E cứ đắm chìm vào trong vô thức để rồi khi nó rời khỏi đôi môi e, e vẫn còn nhắm mắt như để níu kéo lại cái dư âm tràn đấy hạnh phúc ấy……


1338870342-robert_pattinson___kristen_stewart_kiss__6_zpsf73f5a1a.jpg



“Bộp. Bộp………”

Những tiếng vỗ tay của hai vị khách người nước ngoài vang lên như làm e bừng tỉnh. Và rồi dần dần, hàng chục cánh tay khác vỗ vào nhau tạo nên một âm thanh sôi động chưa từng có ở cái sân bay quốc tế này. Những khuôn mặt đầy nụ cười đang chúc mừng cho hạnh phúc của hai người. Tiếng vỗ tay khiến mọi người càng chú ý về phía này. Sắc mặt e càng ngày càng đỏ lên trong ngượng ngùng, trong hạnh phúc và trong tình yêu….

Chia tay e, nó quay trở về căn nhà nhỏ ở trong hẻm mà ngày nào nó còn ở đây. Ngôi nhà bé nhỏ nhưng là những gì mà ngày xưa nhà nó khó khăn lắm mới mua được. Giờ đây mọi thứ đã ổn. Nhưng đối với gia đình nó thì ngôi nhà nhỏ này vẫn là một kỉ niệm không bao giờ xóa nhòa….Những người hàng xóm xưa nay đã khác đi nhiều. Những thằng nhóc còn bi bô ngày xưa nay đã lon ton đi học cấp I. Và nó nay cũng đã khác xưa nhiều….


561671_509419555750019_1864068438_n.jpg



Đồ dạc trong nhà vẫn còn nguyên. Đã mấy năm rồi nó không về đây. Và cũng đã mấy năm rồi nó chưa hề quay lại Sg….Thả mình trong làn nước mát của vòi sen. Trí óc nó như dừng lại, bình tâm hơn sau những gì đã qua. Tắm xong, chuẩn bị một vài món quà. Nó muốn đi thăm lại những người wen cũ của gia đình ngày xưa. Những người đã từng giúp đỡ nó rất nhiều. Quay qua quay lại mà đã từng đó năm, thời gian đôi lúc thật vô tình…..

Buổi tối, nó đi dạo lòng vòng Sg. Đêm Sg vẫn đẹp, vẫn hào nhoáng với những ánh đèn. Và nó nhớ đến những lần đi dạo cùng e trên chính con đường đầy lá này. E luôn nói nó đi chậm, nhưng thật ra nó đi đâu có nhanh. Con số kim đồng hồ đâu có bao giờ nhích quá 40. Vậy mà lúc nào e cũng cằn nhằn nó….

“ Chậm chậm thôi G……”
“ Xe kìa……….”
“ Thôi để tui lái cho…..”
………….
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Ở Sg được vài ngày, nó bắt đầu quyết định. Cái câu nói : “Khởi đầu ở nơi nào thì có lẽ nên kết thúc ở nơi đó…..” ngày nào vẫn còn vang vọng trong đầu nó. Nó đã di đến đoạn cuối của sự lựa chọn. Nó không thể trốn tránh mãi được nữa. Nó phải đưa ra quyết định của đời mình.

Nhắn cho e một tin nhắn. Nó không dám gọi cho e nữa.Chỉ một tin nhắn rất giản đơn :

- Anh muốn về lại một lần nữa nơi bắt đầu. Cái nơi mà lần đầu tiên anh thấy được nụ cười của Nắng......
- Em sẽ đợi, sẽ đợi anh ở đúng cái nơi ấy....
- Được rồi. Nhưng là anh sẽ chờ em…..
………

Cuối cùng đã đến cái ngày mà nó hẹn gặp e. Gió thổi từng cơn lạnh lùng cuốn những chiếc lá nhẹ bay. Những bước chân bình lặng tiến vào cửa quán. Đã bao năm trôi qua nhưng cái khung cảnh quen thuộc ngày xưa vẫn vậy. Vẫn là màu tím êm đềm…. Mọi việc như mới chỉ là ngày hôm qua mà thôi. Cái ngày tưởng chừng như là định mệnh đã sắp đặt cho e gặp nó, cái ngày mà suốt thời gian qua đã khiến nó phải khổ đau rất nhiều ….

Những bài nhạc lãng mạn cứ réo rắt. Kêu cho mình ly café đen đá không đường rồi nó từ từ nhấm nháp. Cũng cách đây 6 năm, nó cũng kêu nước như thế. Nó muốn tất cả quay lại như xưa, tất cả quá khứ đều hiện lại trước mặt nó bây giờ…..Từ cánh cổng lung linh, e nhẹ bước những bước chân bình thản tiến gần đến nó đang chìm trong kí ức. Giọng nói êm đềm trầm ấm của e vang lên như đánh thức kéo nó về thực tại. Em nở một nụ cười như là ngày nào nó gặp e cách đây 6 năm. Tin được không ? Em gọi món bánh kem chanh dây mà e đã từng gọi. Vẫn cái quán ấy, cái bàn ấy, khuôn mặt ấy, những món ấy,….và sau 6 năm. E vẫn ngồi đúng tại vị trí ngày nào….Tất cả, đã hiện về như trước kia thật rồi.


1286332123_post-9124-1239677987.jpg



Em vẫn vậy, vẫn thích đùa nghịch những chiếc lá nhỏ trong bình hoa tí hon trên mặt bàn. Món bánh được mang ra. Thật bất ngờ, lần này không hề giống lần trước. Một trái tim chocolate được vẽ nỗi rõ trên nền trắng của đĩa. Cả nó và e đều sững sờ trước hình vẽ ấy. E cất lời phá tan bầu không khí im lặng :

- Món bánh lạ thật anh nhỉ. Nó có đầy đủ chua xót , ngọt ngào, và bây giờ lại thêm vị đắng nữa. Cứ như nó là món bánh của tình yêu vậy….
- ………!
- Nhanh thật. Mới đó mà đã 6 năm. E cứ tưởng không bao giờ có thể nhìn thấy anh ngồi trước mặt nữa. Nhưng sự thật là bây giờ anh đang ngồi trước mặt e, đang nói chuyện với e và vẫn ngắm nhìn e như mới ngày nào…..
- Anh cũng vậy. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình có thể lại bước vào nơi này một lần nữa….
- Hj. Mới như ngày hôm qua phải không anh ?
- Ah. Anh có một món quà tặng e…..


Nhờ phục vụ lấy ra món quà mà nó đã chuẩn bị. Thật bất ngờ, một bó hoa Hướng Dương vàng kiêu sa được bó bằng những sợi ruy băng xanh phất phơ theo gió một cách hờ hững được mang ra. Nó đã tìm ở tất cả các tiệm hoa, và cuối cùng, may mắn đã mỉm cười với nó. Một lô hàng mới nhập về có kèm theo những bông Hướng Dương tươi thắm. Nó sốt ruột chờ đợi trong cả một giờ đồng hồ chỉ để chọn ra những bông hoa đẹp nhất, hoàn hảo nhất mà nó có thể dành tặng cho e. Sự sốt ruột của nó khiến tiệm hoa cũng phải e ngại. Nhưng có hề chi, vì đây là bó hoa duy nhất tặng cho người mà nó yêu. Một bó hoa mang hết những tình cảm của nó dành cho e.


3P3MS22DvOBWS4xMapBF.jpg



Quá xúc động trước món quà mà nó dành cho e. Nó tặng cho e bó hoa này - bó hoa tượng trưng cho nó nghĩa là đã tặng hết cho e những gì thuộc về nó. Khó khăn lắm e mới cất nổi lời :

- E thật sự rất bất ngờ. Loài hoa Hướng Dương…..chính là anh. Loài hoa vẫn luôn hướng về Mặt Trời để đón nhận những ánh Nắng…..
- Đúng. E không sai, anh chính là loài hoa ấy…... Và cho dù có thế nào thì hoa Hướng Dương vẫn luôn thuộc về Mặt Trời. Vẫn luôn là loài hoa đón nhận nhứng ánh Nắng mà Mặt Trời ban tặng…..
- Thật sự….em…..không thể…..không thể…..ngăn mình yêu anh. Khi gặp cô ấy….em cứ nghĩ là mình đã mất anh…..
- Em nhìn ngón áp út của bàn tay anh xem ?
- Một chiếc nhẫn ? Một chiếc nhẫn cặp ????
- E tìm ở giữa chiếc nơ xanh của bó hoa đi….

Lật từng sợi nơ xanh, chẳng mấy chốc chiếc nhẫn thứ 2 đã hiện ra. Chiếc nhẫn với viên đá xanh dương óng ánh được buộc chắc chắn trong bó hoa mà nếu không để ý tìm kiếm. Chắc chắn sẽ không thể nào tìm thấy được…. Có lẽ, hôm nay nó dành cho e quá nhiều bất ngờ….


PNJ_Export_silver478png.jpg



- Anh dành tặng cho e. Dành tặng tất cả tình yêu này cho e. Đã từ rất lâu rồi, anh luôn muốn nói một điều : ANH YÊU EM…..
-…..Em…..Em cũng yêu anh, Gấu khờ của em ah......

Nước mắt e cứ rơi lã chã xuống mặt bàn. Khuôn mặt e bây giờ đẫm nước. Từng giọt nước cứ rơi một cách vô tình rồi vỡ tan khi chạm vào mặt bàn. Em khóc thật nhiều. E như gục xuống bàn mà khóc trước ánh mắt kì lạ của bao nhiêu người.

Nắm nhẹ lấy bàn tay e, bàn tay ấm áp hồng hào như một búp măng. Khẽ nâng lên, nó đưa vào đó một chiếc vòng định mệnh. Chiếc vòng mà người ta thường hay dùng để gắn kết định mệnh với nhau. Đúng, nó trao vào đó chiếc nhẫn giống y hệt chiếc nhẫn của mình. Và e là người mà nó chọn lựa.....Nó không cần biết mọi thứ phải như thế nào. Nó chỉ cần biết rằng : Nó yêu e hơn chính cả bản thân mình....Vậy là đủ rồi.

Em khóc, nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Ngắm nhìn bàn tay trắng ngần càng làm nổi bật chiếc nhẫn ánh xanh biếc. Nó thấy cuộc đời sao thật đẹp. Nó nhận ra một điều rằng. Nếu không có tình yêu. Thì có lẽ, loài người là loài động vật khốn khổ nhất..........
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 12 : Ngày yêu...

Khuôn mặt thấm đẵm nước mắt của e bây giờ không còn nữa. Thay vào đó là những nụ cười của hạnh phúc. Chuyển ghế ngồi cạnh nó, e cứ ôm lấy cánh tay của nó cứ như thể e không bao giờ muốn tách rời bàn tay ấy nữa. E cứ ngả đầu vào cánh tay nó như tìm một nơi dừng lại, một sự che chở cho cái tâm hồn nhỏ bé của mình….Và nơi ấy chính là nó lúc này. E nhận ra tình yêu của mình rồi, e biết trân trọng và nắm giữ nó rồi. Đừng bao giờ rời xa e nhé anh. Bởi vì anh là tất cả những gì còn lại của e….

Bất giác nó rút một điếu thuốc. Như là một thói quen chứ không phải là nó thèm thuốc. Tuy nhiên e đã đưa cánh tay ra giật lấy :

- Kể từ bây giờ, cấm người yêu của e hút thuốc nữa !
- What ?.....E có biết bao nhiêu triệu người Vn nghiện thuốc mà không bỏ dc không ? Khó khăn thế mà e bắt a bỏ ngang á ???
- E không cần biết có bao nhiêu người nghiện thuốc. Cho dù tất cả đàn ông trên thế gian này đều hút thuốc thì người duy nhất không hút vẫn phải là anh......
- Haizzzz, khó đấy.....
- Một điều này thôi, được không anh ? Nếu tình yêu của ta đủ lớn để trải qua 6 năm thì tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này anh lại không thể làm được ? Em không hề muốn ôm hôn người yêu của mình với đôi môi nồng nặc mùi thuốc lá….
-…haizzzz. Chịu vậy. Có lẽ cũng đã đến lúc a nên bỏ nó rồi. Vì cô nương đấy nhé…..
- Cưng quá đi mất. hjhj. Đi dạo một lát được không anh ???
- Uhm. Cũng lâu lắm rồi a chưa đi dạo Sg. Để xem có khác gì không nào. Đâu phải lúc nào cũng được đi dạo với người đẹp thế này cơ chứ. Hjhj.
- Gớm. Làm như ở Gl hiền lắm ý….
- Lại bắt đầu trách móc gì đấy huk ???

E lại làm một hành động khiến nó ngỡ ngàng. Đưa cánh tạy giả vờ đấm nhẹ vào đầu mình rồi lại nở một nụ cười đầy tinh nghịch :

- Rồi xong. Mất trí nhớ rồi. E không còn nhớ gì cả. Chỉ biết là mình đang dự định đi dạo với người yêu của mình thôi. Đi nào Gấu yêu……
- Đúng là……không nói nổi e mà……

Chiếc xe ga khẽ rùng mình, nó và e lướt đi qua từng con phố. Những con đường mà ngày xưa nó vẫn đưa e đi. Hàng cây ven con đường Huyền Trân Công Chúa thật đẹp trong ánh đèn vàng. E cầm trên tay bó hoa Hướng Dương với khuôn mặt rạng rỡ nhất mà nó từng được thấy. Những cô gái đi ngoài phố như ganh tị với vẻ đẹp của e. E cầm hoa với một vẻ thích thú làm người khác phải ngưỡng mộ. Vài chàng Sh như đến ngây người trước e. Nhưng khi thấy vòng tay e đang vòng qua eo nó, như e đang có ý ám chỉ rằng : “Hoa này đã có chủ rồi nhé. Đừng mơ tưởng…” Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của những chàng trai ấy làm nó phì cười, nhưng lập tức mắt nó lại nghiêm nghị nhìn e…..

E siết chặt vòng tay như thay cho lời xin lỗi. Gác cằm vào vai nó. E thủ thỉ những lời nói âm thầm nhẹ nhàng như gió thoảng :

- Em xin lỗi. Nhưng e chĩ muốn cho người khác biết rằng anh là người yêu của em mà thôi. Là người mà em yêu nhất…..
- Lại bày trò làm nũng ý….ple`….hjhj…..
- .... Lại ghẹo e……..>.<……
- Thế ghẹo suốt cả đời chịu không ???
- Ai cho ý ? Ghẹo đến khi nào a hết yêu e thôi.... Được chứ anh ???
- Ừ. Đến khi nào nụ cười của Nắng không còn nở trên môi e nữa.......

Lan man thế nào mà nó lại lái xe đến cầu Thủ Thiêm. Từ trên cầu, ánh đèn thành phố rực rỡ trong màn đêm. Và lúc này, lòng sông như được phủ lên bởi những ánh đèn mờ ảo nằm dưới chân cầu. Lòng sông lúc này thật đẹp. Những màu sắc cứ dần dần thay đổi, vụt tắt rồi lại lóe lên những ánh sáng kì ảo lung linh. Còn e thì đang ngẩn ngơ trước cái vẻ đẹp mà từ trước đến giờ e chưa bao giờ biết đến.


4094799415_5d3caf98a2.jpg


Ôm chặp lấy cái cơ thể bé nhỏ của e, nó thì thầm :

- Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi anh mong ước rằng điều này sẽ thành sự thật. Và e sẽ là người yêu quí nhất của anh. Lâu nhưng đáng giá đúng không e ???
- Cái ngày mà anh đi, e rất buồn vì nghĩ rằng mình đã mất một người bạn. Nhưng sau đó, dần dần e lại thấy nhớ những cái tin nhắn nhắc nhở, những lời chúc hàng ngày của anh. Lúc đó e mới biết rằng, mình đã yêu anh. Nhưng e chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy anh trở lại. Hàng ngày, e đều dõi theo facebook của a chỉ mong muốn được biết rằng anh vẫn ổn. Nhưng vẫn không có gì cả. A biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.........
- Anh không dám quay lại cái nơi đó e ah. Nhìn những cảnh vật đó lại càng khiến anh nhớ đến e. Anh cứ tưởng mình đã thật sự mất e cho đến khi e quay trở lại. Anh cứ tưởng đó như là mơ vậy. Một giấc mơ hạnh phúc của đời anh.....

Từng câu từng chữ của nó chậm rãi phát ra và nhỏ dần, nhỏ dần theo cơn gió. Cho tới khi kết thúc, môi nó đã đặt trên đôi môi đỏ hồng của e. Nhắm mắt tận hưởng cái dư vị hạnh phúc mà môi nó mang lại. E như chìm vào cõi mộng huyền ảo, một cõi mơ đầy màu hồng..............


may_be_one_BIGBIG_kiss_by_EXtrasoda.jpg

Ngắm nhìn thứ ánh sáng lung linh, bất chợt e cất tiêng :

- Còn cô bé kia. Em thấy cô ấy rất yêu anh, có thể yêu anh nhiều hơn cả em nữa. Nhưng anh vẫn chọn e. E rất vui vì điều đó nhưng thật sự e không hề muốn cô ấy phải đau khổ vì mất anh. Phải nói thật rằng cô ấy rất đáng thương....
- E biết hết rồi ah ?
- Vâng. Những ngày ở lại nhà cô ấy. Cô ấy đã kể cho e tất cả. Những chuyện xảy ra, làn đầu a gặp cô bé ấy như thế nào,... Cô ấy đều kể hết với e. Và cuối cùng cô ấy nói rằng sẽ luôn tôn trọng quyết định của anh. Cho dù nó có như thế nào đi chăng nữa. Lúc đó mắt cô ấy buồn lắm anh ah. E không muốn một người con gái tràn đầy tình yêu như thế phải buồn.....Mới chỉ ở chung với nhau vài ngày mà em cứ tưởng như rằng chúng e là hai chị em rất thân với nhau. Có thể kể cho nhau mọi điều. Em không thể tin hai chúng e là người đang cố gắng giành lấy anh.....
- Uhm........Anh cũng không hề muốn làm cô ấy phải buồn....Ngay cả thứ quí giá nhất của đời con gái, cô ấy cũng đã trao cho anh. Anh không thể là loại người lấy đi cái trong trắng đó rồi phủi tay mà bỏ đi được....
- Nếu anh là người như thế, thì anh cũng không hề xứng đáng để em yêu anh.......
- Bây giờ anh không biết phải làm thế nào nữa. Việc đau đầu với sự chọn lựa, khó khăn để dứt bỏ khiến anh dằn vặt suốt thời gian qua. Có thể cô ấy chấp nhận quyết định của anh. Nhưng a biết, một cô bé yêu đuối như vậy tất nhiên sẽ rất đau lòng. Nhìn thấy điều đó thật sự anh không cam lòng e ah......
- Haizzzz. Em biết, nhưng rồi chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết mà anh....Đừng quá lo lắng....
- Uhm...Đừng làm buổi đi dạo hôm nay mất vui, không nên phá vỡ cái ngày đầu tiên mà chúng mình yêu nhau....

Và cứ như thế, hai con người yêu nhau cứ thầm lặng ngắm nhìn những ánh đèn chớp tắt trong vòng tay đầy ấm áp....Làn tóc mây e bay trong những cơn gió thổi lên từ mặt nước....Và em biết rằng nó luôn ở bên em, luôn vòng cánh tay mình ôm lấy em. Bởi một lẽ nó yêu em rất nhiều..........

 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 13 : Cơn mưa tháng 11 - November Rain...

8h tối. Cái thời điểm mà người Sg mới bắt đầu đi chơi. Khắp các ngả đường trần ngập những cặp đôi nam thanh nữ tú. Và nó với em cũng hòa vào dòng người đó. Người Sg thật lạ, ban ngày họ có thể hối hả như để trốn tránh cái nóng đến khắc nghiệt. Nhưng vào buổi đêm, người Sg lại chậm nhịp độ lại. Họ như muốn hưởng cái mát mẻ của buổi tối. Đâu đó trên con đường, bác xe ôm từ chối một cuốc khách chỉ để ngắm Sg vào một buổi tối tâm trạng như hôm nay. Những ánh đèn quảng cáo nhiều màu săc cứ chớp tắt làm buổi đêm như càng sôi động. Những nụ cười cứ hiện rõ trên đôi môi của mỗi người. Tối nay Sg thật đẹp. Đẹp vì không khí se lạnh của đầu đông, đẹp vì sự nhộn nhịp và cũng có lẽ Sg đẹp hơn vì e……..

424785_318468744870189_270637265_n_zpsfe4514fe.jpg


Bất chợt nó muốn ngắm nhìn cái thành phố thơ mộng ban đêm này vào buổi tối. Gửi xe rồi cất những bước chân nhẹ nhàng cùng e. Bàn tay nó nắm lấy tay e thật chặt. Nó sợ e sẽ lạc mất giữa rừng người mà nó không thể nào tìm lại được nữa. Và có lẽ em cũng biết được điều đó, em nở một nụ cười hiền. Một nụ cười nhẹ nhàng như để nói với nó rằng : “Anh hãy yên tâm, con gái của Nắng sẽ không bao giờ đánh mất tình yêu của đời mình một lần nữa đâu… Em đã nếm trải được cái cảm giác đau buồn ấy như thế nào rồi. Em không bao giờ muốn nó lặp lại nữa. Và em mong rằng mình sẽ là nơi bước chân vội vã của anh dừng lại…..”

Sai-Gon-khoang-khac-cam-xuc-ngay-va-dem_Tin180com_037.jpg


Thật lâu, thật lâu nó và e cứ nắm lấy tay nhau, trao cho nhau những ánh mắt mà có lẽ bất cứ ai nhìn vào cũng có thể phán ngay rằng : “ Ôi dzời, hai đứa này nó yêu nhau chắc luôn ý…..” Mặc kệ. Nó muốn hét toáng lên rằng đây là người yêu nó đấy. Nó muốn mọi người phải ganh tị khi nó có được một người yêu xinh đẹp như vậy. Trên đường phô, những cặp đôi cứ chở nhau trên những chiếc xa chầm chậm lướt qua. Cũng đã tới lúc em phải về và con đường Trương Định rợp bóng cây như ngắn ngủi, không cho nó và em được ở bên nhau thêm nữa. Bánh xe cứ lăn đều trên con đường bằng phẳng, bất chợt nó nói :


- Nếu bây giờ trời mưa thì sao nhỉ ? Trời mưa để cho anh được gần em them một chút nữa…
- Em không tin, không bao giờ tin rằng Sg có thể mưa vào những ngày cuối tháng 11 thế này đâu anh nhé. Đứng có mà mơ mộng nữa. Cẩn thận mà lái xe kìa…
- Èo…..Chán ý……..

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, kèm theo hơi nước lành lạnh. Mưa Sg đến nhanh lắm. Chẳng mấy chốc, bầu trời đêm đã thả những hạt nước nặng trĩu lên mặt đường. Tiếng tí tách cứ đều đều vang trên những mái nhà. Vội tấp vào một trạm xe buýt bên đường.


timemnoidau_04.jpg


E vuốt những hạt nước còn đọng lại trên mái tóc của mình. Bàn tay nhỏ xinh cứ lùa vào làn tóc bồng bềnh khiến nó đường như cảm thấy cơn mưa như dừng lại. Tất cả cảnh vật xung quanh như tan biến, lúc này chỉ có nó và em mà thôi. Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình lúc này, nó ôm chầm lấy em mà hôn. Có thể nói đây là một nụ hôn bất ngờ của nó, nhưng e không hề né tránh. Em rất hưởng ứng mặc dù đôi má đang dần hồng lên vì ngượng ngùng….


Cơn mưa cứ tiếp tục rơi. Nụ hôn cũng đã chấm dứt, lúc này e đang nép mình bên nó để cảm nhận hơi ấm từ người nó, lắng nghe từng nhịp đập của con tim nó…. Nó cất tiếng phá tan cái không khí im lặng lúc này :

- Mưa rồi nhé cô nương. Sg nghe thấy lời nói của anh rồi. Thật sự anh không thể tin được điều đó. Nhưng cuối cùng, Sg đã nghe thấy rồi đấy e ah….
- Em cũng không tin, nhưng nó là thật và nó đang diễn ra trước mắt em. Thật là một sự trùng hợp đến kinh ngạc….
- Vậy nghĩa là Sg đã quyết định rẳng cả đời này cô phải ở bên tôi đấy nhé cô nương. Trời đã quyết, cấm cãi nhá. Hehe…
- Ple`, ham hố lắm ý. Ko chịu thì làm gì e nào ??? hjhj
- Đấy, lại cứ bướng nhá……
- Bướng cả đời xem ai đó trị nổi không. Hjhj
- Cơ mờ cuối năm nay tận thế rồi đấy. Bướng từ giờ tối cuối năm thôi nhá….
- Hjhj. Ai cho mà đòi. Nhanh lắm ý.....
- Okie. Mai cưới, tối về nhà chuẩn bị đi.
- Chẳng tin. Thử xem, thách đấy.....
- Mai bố mẹ ở nhà phải không ? Vậy mai anh ra mắt nhá…. Hjhj
- Hứa là phải làm ý…
- Chắc chắn em sẽ là vợ của anh. Số phận đã quyết như vậy rồi, e chạy không thoát đâu. Hjhj. Mà anh sắp hết ngày phép rồi. Phải quay về GL lại. E chờ anh được không ???
- E sẽ chờ, mãi chờ anh…..Tình yêu của e ah. 6 năm e có thể chờ được, thì thêm một thời gian ngắn nữa cũng không việc gì cả.
- Có lẽ chiều mai anh sẽ quay về. Công việc sắp tới có lẹ cũng phải bận bịu nhiều lắm. Nhưng gần tết anh sẽ xuống thăm nhà em nhá. Hjhj. Lo chuẫn bị nói bố mẹ mất con gái đi…
- Nhớ đấy nhé…..

Mưa bắt đầu ngớt hạt. Và cũng đã đến lúc nó chia tay em. Thật sự nó không hề muốn xa em một chút nào cả. Nó thật cảm thấy có lỗi với em. Nhưng nó không muốn vậy. Và nó mong rằng, cả cuộc đời này mình sẽ làm cho e thành người con gái hạnh phúc nhất….
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 14 : Người không thể chạm vào...


“Vùuuuuuuuuuuuuuu……..”

Tiếng gió của những cánh quạt như thốc cả vào hai tai nó. Chiếc ATR 72 đang cố gắng chống lại những cơn gió để đẩy mình lên không trung. Vậy là cuối cùng nó đã quay lại cái thành phố nơi mà mình sinh ra. Phố núi đang đón chờ nó sau vài ngày xa cách….. Còn cái địa phương mỹ miều kia đang khuất dần sau những làn mây mờ che kín ô cửa. Nơi mà em sinh ra và lớn lên, nơi mà nó gặp e và cũng là nơi mà cuộc tình của nó đã khởi đầu….Nó còn rất nhiều việc phải quan tâm, phải giải quyết trong cái tình cảnh cuối năm thế này. Chuyến bay trong một buổi chiều đầy nắng vàng…..

Nó cứ nghĩ rằng lần gặp này sẽ là lần cuối cùng, sẽ là một sự chia tay em trong êm ả. Nhưng không ngờ Sg đã ngăn cản nó bằng những cơn mưa. Sg mưa liên tục để ngăn cản sự chia cách này. Cơn mưa tháng 11 đến và đi thật nhanh nhưng cũng đủ để làm nó thấy rằng đối với nó, em là một sự quí giá không gì thay thế được. Có lẽ việc đánh mất em là điều khiến nó luyến tiếc nhất. Nó không muốn phạm phải sai lầm như trước đây nữa. Nó phải có được em, đó là điều mà nó chắc chắn...

Đặt những bước chân thầm lặng xuống nhà ga, thở một hơi dài. Bất giác nó định đốt một điếu thuốc trong cái không khí bắt đầu dần lạnh lẽo của vùng đất này. Nhưng chợt nhớ đến câu nói của e : “Em không muốn ôm hôn người yêu của mình với một đôi môi đầy mùi thuốc lá….” Bỏ điếu thuốc còn chưa đốt lại vào bao. Nó bước đến căn-tin của nhà ga và mua một tuýt kẹo cao su. Nó không muốn e phải khó chịu vì mùi thuốc lá nữa. Sự thật nó biết rằng bỏ thuốc rất khó khăn, nhưng vì e nó cũng sẽ cố gắng để làm được điều đó….Bắt một chiếc taxi đang chờ sẵn những vị khách đơn độc như nó, nó trở về nhà. Ngồi trên xe, nó ngắm nhìn chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út. Chiếc nhẫn đầu tiên nó tặng cho người khác.Chiếc nhẫn như là một chứng minh tình yêu của nó và em…Chợt nhớ rằng dt của nó vẫn chưa bật. Nó vội bật lên để xem có ai liên lạc không…Và tin nhắn của e đã gửi đến tự lúc nào đang nằm trong hộp tin.

“Người yêu của em đi về cẩn thận nhé. Em nhớ anh……”

Mỉm cười, nó yêu em thật nhiều. Yêu hơn chính cả bản thân nó nữa. Tất cả những kỉ niềm về em sẽ luôn là một màu vàng đầy đẹp đẽ, luôn tươi vui trong lòng nó. Có lẽ khuôn mặt nó lúc này tràn đầy niềm vui, khiến cho anh lái taxi cũng phải mỉm cười khi nhìn thấy cảnh nó cứ ngắm nghía chiếc nhẫn…..

“Ngốc lắm, cô bé khờ của anh…..”

Em đã thay đổi rất nhiều từ cái ngày đó. Từ một cô gái bướng bỉnh, luôn ngoan cố né tránh thì bây giờ e đã hoàn toàn khác. E hiền thục ngay từ trong tính cách, từ cách ăn nói khiến nó gần như không thể nhận ra em. Có lẽ khi tình yêu trong em lên tiếng, em đã vứt bỏ sự ngoan cố của mình rồi. Nó yêu em lắm, yêu vì em dám thay đổi tính cách vì nó. Yêu vì những giọt nước mắt long lanh như pha lê của em đã rôi xuống vì nó…..
“ Mặc kệ em…”
“ Gấu có quyền gì mà xen vào chuyện của em ????”
“ Đó là việc của Ta, không phải của Gấu…”
…………..

Một cô bé bướng bỉnh, nhưng cũng không hề kém tâm lý. Em khiến nó phải yêu em và khiến tất cả mọi người gặp em đều yêu quí em. Bên em nó luôn thấy một sự cởi mở, một nụ cười túc trực trên đôi môi. Nó tự hỏi rằng : Liệu có ai có thể không có cảm tình khi gặp em cơ chứ…..Em không quan tâm bằng lời nói mà em luôn quan tâm nó bằng những hành động, bằng những cứ chỉ trong im lặng rất tinh tế mà thoáng qua người khác không thể nào nhận ra. Em của nó là vậy và nhiều khi nó cũng không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của em nữa…….

Trong thời gian ngắn có quá nhiều việc xảy ra khiến nó mỏi mệt. Thả nhẹ thân hình xuống chiếc giường thân thuộc. Vừa chợp mắt được vài phút thì chuông điện thoại lại réo vang. Chẳng thèm bắt máy, nó cứ mặc kệ cho tiếng chuông ấy réo rắt. Tưởng chừng như nó chỉ reo một lần, nhưng không ngờ nó lại bắt đầu reo lên lần thứ 2 và lần này nó biết là có chuyện. Nhìn điện thoại nó giật mình. Thì ra là cậu nó đang gọi :

- *** điếc hay sao mà không nghe điện thoại của tao…..
- Dạ nãy giờ con ngủ quên mất. Có việc gì không cậu ?
- À. Cái việc hôm trước *** nhờ có lẽ *** nên quên đi. Nói con bé ấy quên luôn đi….
- Sao vậy cậu ? Con chả hiểu gì cả ???
- Cứ biết thế là được rồi. Biết nhiều không có lợi đâu. Còn nếu muốn biết thì nói con bé ấy âm thầm mà tìm hiểu. Tốt nhất là *** không nên dính vào. Không có lợi đâu….
- ……….Vâng con hiểu rồi…..!
- Ừ. Biết thế thì tốt. Mai đi làm lại có nhiều việc cần giải quyết đấy…..
- Dạ vâng…..

Thở dài một cách chán nản. Nó đã hứa với pé Xấu Trai rồi. Tính nó đã hứa là phải làm. Có lẽ chuyện này nó sẽ không ra mặt nhưng sẽ âm thầm tìm hiểu giúp e ấy vậy.....Nhưng tại sao cậu lại căn dặn nó như vậy nhỉ ? Thật kì lạ, lại còn nói không có lợi cho mình nữa chứ... Vậy không lẽ người ấy là người không được phép động vào ??? Rắc rối rồi đây....

Tối đến, sau khi ăn cơm xong. Đang ngồi uống cốc trà lướt mail thì chợt ông cụ lại mở chương trình thời sự địa phương. Đúng lúc có đoạn các quan chức đầu ngành của tỉnh phát biểu. Lướt nhìn qua cái màn hình tivi, ly trà nóng trong tay nó chợt rơi xuống đất vỡ tan....Lẽ nào sự thật là vậy..........Vậy là nó hiểu rồi, có lẽ không nên làm điều đó vào lúc này. Một sự thật không có lợi gì cả. Có lẽ nó phải chờ thôi. Chờ đến khi nào đúng lúc.....



 

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom