Guest viewing is limited

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 15 : Điềm báo...
Lưu ý : Chap 18+



Cuối năm công việc dồn đến thật nhiều. Nó cứ như cắm đầu vào công việc, có nhiểu lúc nó tưởng chừng như mọi việc dài đến bất tận. Một ngày quá ngắn để nó có thể giải quyết tất cả. Về phần pé Xấu Trai, nó đã căn dặn e một điều là chắc chắn nó sẽ giúp e. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Có lẽ em cũng đã hiểu điều đó nên em không cố gắng nữa. Nhưng nó biết trong em luôn ẩn giấu một nỗi canh cánh khiến e khó chịu. Nó cũng đã nói hết với em ấy. Và cho dù buồn bã thì em vẫn chấp nhận. Cuộc gặp của nó và em diễn ra trong một buổi chiều cuối tuần đầy nắng vàng tại nhà em....

...........................

- Vậy là........ anh...... đã........... quyết định chọn chị ấy ???
- Anh không muốn làm em thất vọng. Nhưng thật sự tình yêu của anh luôn dành cho cô ấy. Bao năm qua, tim anh vẫn luôn hướng đến cô ấy như một điều chắc chắn. Thật sự.....anh...xin lỗi em nhiều lắm......
- Không sao đâu anh..... Em hiểu mà. Có lẽ tình yêu của chúng mình đến quá nhanh, nhá vội vàng. Tình yêu không trải qua nhiều kỉ niệm nên nó vẫn không thể làm anh cảm thấy rung động....Nhưng..... khi nghe thấy điều đó...em đau lòng lắm anh à....

Em khóc, khóc trong vòng tay nó. Khóc như chưa bao giờ em được rơi nước mắt vậy. Vỗ về an ủi em, nó cất lời :

- Sự thật, việc chọn lựa chỉ là hình thức thôi e ah. Tình yêu của anh, em hiểu mà đúng không. Tuy nó không lớn nhưng nó vẫn tồn tại trong anh. Anh biết điều đó là thật. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn luôn bên em.....
-........Anh....Có thể nào..... em....em...... trở thành người tình của anh được không ????? Em sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ một thứ gì ngoại trừ tình cảm của anh đâu.... Được không anh ???
- Em....em thật sự ....muốn như vậy ???
- Nếu anh sợ chị ấy ghen thì em sẽ làm mọi cách để chị ấy hiểu. Ngay cả việc cầu xin chị ấy em cũng có thể làm được. Có lẽ anh nghĩ rằng em mù quáng nhưng e không thể để mất người mà em yêu thật sự được.......
- Không cần phải thế đâu em. Cô ấy sẽ hiểu mà. Anh cũng không hề muốn người mà mình yêu phải khổ sở như vậy....Chấp nhận làm người tình nhỏ của anh nhé em ???
- ....... Vâng. Em cũng chỉ cần có như vậy mà thôi....!!!!

Em rúc vào lòng nó, hơi thở của em nhẹ nhàng đều đặn phả vào ngực nó ấm nóng. Đôi bàn tay em vòng ôm lấy hết cơ thể nó như muốn xóa tan sự tồn tại của khoảng cách...Đưa đôi môi lên vành tai. Em nhẹ nhàng nói trong khuôn mặt đỏ bừng :

- Đêm nay, hãy để cho em được phục vụ người tình của mình nhé anh........

Ánh sáng vàng mờ ảo khiến căn phòng có vẻ trở nên ấm cúng hơn. Mùi hương lavender toát lên nồng nàn từ chiếc đèn tinh dầu đang rừng rực cháy. Ngọn lửa yên bình rồi lại cứ bùng lên và hương hoa cũng phát ra từ đó. Khẽ kéo dây áo, chiếc áo ngủ trôi tuột xuống thoát khỏi bờ vai hững hờ. Làn da e thật mượt mà dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cơ thể không một chút tì vết lại một lần nữa hiện ra trước mắt nó. Và một lần nữa nó lại thèm muốn em. Bầu ngực tròn trịa như mỡ đông áp vào cơ thể đang nóng bừng của nó. Những ngón tay búp măng nhẹ nhàng cởi từng nút áo sơ mi của nó như giúp nó giải tõa bớt cái nóng đang hừng hực như ngọn lửa kia vậy. Nhưng nào có nghĩa lý gì khi ngọn lửa ấy xuất phát từ dục vọng, xuất phát từ bên trong bản thân. Sao có thể dễ dàng khiến nó dịu lại được. Bàn tay nó lướt trên làn da mượt mà như dòng suối mát lành. Kéo chặt e vào người nó. Đôi môi e quấn lấy nó thật chặt như không hề muốn rời xa. Đặt e nằm xuống, đôi bàn tay của e cứ ve vuốt khắp cơ thể nó. Rồi e chợt nói trong khuôn mặt đang đỏ bừng :

- Anh.....yêu em đi anh.......

Câu nói của e như một động lực, câu nói có một sức lôi cuốn đến mê mẩn đầy lôi cuốn và đầy khát khao. Khát khao được yêu thương, được chở che và khát khao yêu lấy chàng trai này.... Nó lại một lần nữa từ từ tách đôi bàn chân nhỏ ấy mà tiến vào. Chầm chậm..chầm chậm nhưng vững vàng. Em siết chặt đôi bàn tay mà ôm lấy nó. Và đôi môi hai người lại tìm đến nhau. Căn phòng tĩnh lặng lại phát ra nhữ tiếng ư, ư,..... phát ra trong vô thức của em. Ánh sáng vàng mờ dần theo thời gian cho đến khi ngọn lửa tắt hẳn cũng chính là lúc em nằm ngủ yên bình trong vòng tay của nó. Một vòng tay ấm trong cái không khí giá lạnh của vùng cao nguyên này...

Thời gian không bao giờ biết chờ đợi một ai cả. Cho nên bạn hãy cứ cố nắm lấy những gì mà mình có thể, nắm bắt những việc trong tầm tay của mình. Để rồi cuối cùng, mình không phải luyến tiếc khi nhận ra rằng điều đó sẽ không bao giờ trở lại. Hãy cứ yêu thương hết tấm lòng mình để ngày mai mình không còn luyến tiếc. Nó luôn tâm niệm như vậy....

............................

Bẵng đi một thời gian, nó bị cuốn vào vòng xoáy công việc đang đổ ập lên đầu mình. Một buổi chiều thứ 6 vắng lặng êm đềm. Cô pé Xấu Trai gọi điện đến cho nó :

- Alo. Anh nghe em. Sao nào. Nhớ anh ah ?
- Nói phát ghét. Ghur.....hjhj. Tối cuối tuần này anh rảnh không ? Sang nhà em đi chơi rồi mình đi dạo được không anh ???
- Uhm. Được thôi. Mấy tuần nay anh cũng bận nhiều việc quá. Để tối a qua nhé. Hjhj
- Vâng anh. Em chờ anh nhé....

Buổi tối ấy em vui lắm. Miệng cứ luyên thuyên mọi điều. Bỗng nhiên mắt trái nó giật giật. Linh cảm cho nó biết rằng sắp có chuyện chẳng lành. Phải công nhận một điều rằng trực giác của nó rất nhạy bén từ xưa đến nay. Nó chợt để ý thấy có một bóng xe máy cứ lầm lũi đi trong đêm tối. Không nhanh không chậm mà bám theo nó. Có chuyện không ổn rồi đây. Rẽ qua vài cung đường, vẫn ánh đèn áy bám theo. Rất bình tĩnh, và đôi lúc như sợ nó phát hiện. Khi qua những cung đường tối ánh đèn ấy lại tắt ngúm khiến nó tưởng chùng như đã mất dấu. Nhưng sau đó lại xuất hiện phía sau. Em vẫn cứ vô tư, vẫn hồn nhiên không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Dừng xe trước cửa nhà e. Phía đàng xa qua gương chiếu hậu ánh đèn ấy lại vụt tắt lẫn vào bóng đêm.....

- Em vào nhà đi nhé. Anh đi mua gói thuốc tí. Hjhj.
- Lại hút thuốc. Méc chị Nắng cho xem đấy...
- Ác thế, thôi vào nhà đi kẻo lạnh....

Đợi e đóng cửa an toàn. Nó lại chầm chậm nổ máy. Xe tiến lên phía trước nhưng ánh mắt của nó lúc này đang để ở phía kính chiếu hậu. Thật lạ, ánh đèn xe không còn theo nó nữa. Không gian lại tĩnh lặng như vốn có. Quay đầu xe lại kiểm tra, đến đúng cái nơi mà chiếc xe bí ẩn kia dừng lại lúc nãy. Nó đã không còn ở đó nữa. Điều đó thật khiến nó lo ngại, bỗng dưng lại có người theo dõi mình. Lại là lúc nó đi chơi vs em. Và mục dích của người đó là gì ????
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 16 : Hụt hẫng...


Chưa bao giờ nó mong đến tết như vậy. Nó cứ nôn nao như một đứa trẻ, một đứa trẻ con mong ngóng đến tết để được mặc những bộ quần áo thật đẹp. Được nhận những phong bao lì xì đỏ chói tượng trưng cho may mắn đầu năm. Cũng đã quá lâu rồi nó không còn nhận được những chiếc bao đỏ ấy nữa. Có lẽ trong đời mỗi con người, cho dù ở độ tuổi nào thì chiếc phong bao đỏ ấy cũng luôn gắn với những kỉ niệm, những niềm vui. Và ở bất cứ độ tuổi nào thì con người ta cũng mong được nhận những phong bao ấy….. Với nó, năm nay có lẽ phong bao đỏ nhất là tình yêu của em. Được trao phong bao đỏ mời cưới là hạnh phúc lớn nhất trong đời mình… Chẳng bao lâu nữa, em sẽ là người con gái đẹp nhất trong bộ váy cưới trắng tinh khôi và đường hoàng bước vào cánh cổng gia đình nó vơi một danh phận là vợ, người mà nó yêu nhất…. Được kết nối người mà mình yêu với gia đình mình có lẽ là điều hạnh phúc nhất là bất cứ chàng trai nào cũng muốn làm….


Nhưng lại một lần nữa, ông trời lại thử thách lòng người…. Chỉ một vài ngày trước khi nó lên đường đến thăm nhà em. Một tin nhắn khiến nó gần như thất thần :


- Anh à ! Có lẽ tình yêu ngắn ngủi của chúng mình nên kết thúc ở đây thôi. Em biết anh sẽ hỏi rất nhiều, sẽ trách em rất nhiều. Và có thể sẽ căm hận em. Nhưng cho dù vậy, em cũng sẽ chấp nhận. Chỉ mong anh có thể rời xa em. Quên em đi và giữ lại những kí ức đẹp về tình yêu mà mình đã trao…..Đừng bao giờ liên lạc với em nữa nhé anh…..Em vẫn muốn nói với anh một lời cuối cùng : Em yêu Anh……

Gần như đọc xong tin nhắn là nó gọi cho e ngay. Nhưng số điện thoại ấy đã tắt, đã mãi mãi chìm vào im lặng. Nó như muốn thét lên : “Tiếng tút..tút ấy đâu rồi. Vang lên đi chứ. Bài nhạc chờ quen thuộc mà biết bao ngày nó nghe đâu rồi. Vang lên đi chứ. Tại sao ? Tại sao lại im lặng….. Nghe máy đi em. Nói đi. Nói với anh một lời thôi…..Anh van em………”. Gục xuống bàn, bây giờ nó không thể nghĩ gì được nữa. Mọi việc đến quá nhanh khiến nó hụt hẫng. Thẫn thờ, cảm giác của nó bây giờ cứ tỉnh táo….và vô hồn…..Tại sao em lại nói với nó như thế ? Tại sao số điện thoại kia lại tan biến…Và tại sao ………

Gọi đến hàng chục cuộc điện thoại. Nhưng cái tiếng bíp bíp kia vẫn không một lần thay đổi… Sự khó chịu, giận dữ căng tràn trong nó. Nó như muốn đạp nát cái bàn làm việc trước mặt. Tại sao em lại nhắn cho nó vào lúc này. Khi chỉ ngày mai, ngày mai thôi là nó sẽ được gặp e. Dẹp hết việc cơ quan. Bấm số cho thằng M.

- *** ah ? Đang ở đâu ? Sao ? Chưa về thăm ông bà già ah ? Ừ. Vậy 1 tiếng nữa tao xuống. Chuẩn bị tí gì trước đi. Hai thằng thôi nhá….

Cúp máy nhanh gọn như chưa từng gọi. Hẹn M trong 1h nữa nó xuống. Lúc này có lẽ nó cần phải uống một chút. Nên nghe lời nhận xét từ người khác một chút. Nghĩ thế và nó phóng đi. Quãng đường 80km nó nuốt trong chưa đến 1h đồng hồ. Thật khủng hoảng, chưa bao giờ nó chạy nhanh đến thế. Vậy mà sao nó vẫn cảm thấy chậm. Vẫn cảm thấy chiếc xe ì ạch như rùa bò. Đúng 45’ sau, nó có mặt ngay trước nhà thằng M, bạn thân chí cốt của nó…

- Có chuyện gì mà ông trưởng phòng vội xuống đây thế ? Ko lẽ chỉ vì bữa nhậu với phó trạm kiểm lâm be bé thôi ah ? Kakaka

Đặt chân vào nhà, nó nói như quát khi còn chưa kịp ngồi vào bàn uống nước..

- Cười cái đầu mày. Đang đau hết cả đầu lên đây mà cứ cười cười…

- Thằng hâm này. Hôm nay dở hơi ah ? Sao thế ? Kể nghe xem nào ? Mới lên gặp trở ngại ah ? Hay là bị thằng nào chơi ?

- Chút uống kể cho. Sao rồi. Nghe tin tao lên chức ah ? Tai cũng nhạy nhỉ…
- Haha. Tao mà chờ *** xuống thông báo thì chắc bỏ mấy mạng rồi. Công việc ổn không ?
- Có cậu chống lưng nên cũng chả có gì to tát. Nhưng lại phiền chuyện khác. Thế hôm nay có gì đó ?
- *** gọi gấp quá nên cũng chả có gì nhiều. Ăn đại vài món heo rừng vậy nhá. Tí mấy thằng lính mang thêm con chồn qua. Hên đấy. Mới bắt được hồi chiều giờ còn đang làm…
- Uhm. Đại cái gì cũng được. Mai tao mới về. Để coi mấy bình rượu ngâm của *** tới đâu….

- Haha. Uống rồi đừng có hòng mà xin mang về nhá…
- Mịa. Uống hết khỏi xin…

Vợ M bày biện một chút cũng đã xong. Cái thằng đến lạ. Ưa ngồi phản uống chứ lại không thích ngồi bàn. Cứ như mấy ông già. Hỏi thì nó cứ nói : “Ngồi bàn có vẻ trang trọng quá, bố không quen..” Hôm nay cũng thế, chiếc phản bày biện ba món thịt heo rừng đang bốc khói nghi ngút. Nó hỏi :

- Có phần mấy thằng nhóc chưa ? Vợ *** nữa.
- Chú cứ lo. Phần nhà tao phải nhiều hơn chứ. Kaka. Có rồi. Khỏi lo chi mệt. Phần tao với *** đó...
- Uhm....

Ly rượu ngâm được rót ra. Màu đỏ như mật ong rừng. Ly rượu tỏa một mùi hương thơm ngát...

- Ngâm cái gì trong đó ?
- Uống rồi biết. Bữa nay dư lời ah ???
- Troll vãi.....

Nó uống ào ào. Rượu không cay nữa. Khi buồn nó uống nhiều lắm. Và nó nghĩ ai cũng vậy. Cũng muốn mượn cái say để quên bớt đi trong một lúc. Cho dù biết rằng khi tỉnh dậy, sẽ chỉ còn lại mình cùng nỗi nhớ đang cồn cào dày xé......Từng dòng rượu trôi vào cuống họng là dòng nước đang dâng tràn lên khóe mắt. Chờ được một lúc, M mới hỏi :

- Chuyện gì *** kể tao nghe xem nào. Uống liên tục thế say sao kể cho tao ?
- *** còn nhớ chuyện 6 năm trước đúng không ????
- Chuyện T.a đúng không ? Lâu rồi sao hôm nay lại nhắc lại ????
- Uhm. Tao vừa mới gặp lại…
- Cái gì ? Ở đâu ?
- Vàu ngày sau khi tao xuống mày….

…………………………….

Câu chuyện cứ đều đặn theo nhịp kể của nó. Buổi nhậu cũng như dừng lại. Nó kể, kể hết những chuyện xảy ra. Tất cả mọi việc như đang hiện ra trước mắt nó…. Từng hình ảnh của em. Nhanh, nhanh quá em ah. Tình yêu của em như cơn mưa Sg vội đến, vội đi qua khiến cho anh giờ đây dày vò.

Lúc câu chuyện kết thúc, trầm ngâm 1 lúc rồi thằng M mới lên tiếng :

- Phải nói là tao hơi ganh tị với ***. Ta cũng yêu *** nhiều lắm. Nếu không đã không quay lại GL tìm ***. Nhưng tao nghĩ...
- Tao xuống đây là để nghe ý kiến của ***. *** nghĩ gì thì nói đi. Đừng ngại....
- Tao nghĩ chắc Ta phải có nguyên nhân gì đó nên mới nhắn cho *** như vậy. Con gái không phải không không nói như thế đâu. Nhất là với người mà họ yêu...
- Tao không nghĩ được gì nữa cả. *** nói rõ xem nào...
- Tao nghĩ....rằng Ta có một lí do gì đó khó nói, khiến e ấy muốn *** quên đi. Nếu không e ấy đã không nói ra câu cuối cùng.

- ..........!
- Ta vẫn yêu *** nhưng lại bị cái lí do ấy ngăn cản. Gia đình chẳng hạn. *** ko nên hấp tấp quá. Nóng quá mất khôn đấy. Bây giờ *** nên tìm hiểu kĩ nguyên nhân là vì sao. Tao nghĩ chắc là *** nên vào Sg tìm Ta.
- *** nói đúng. Có lẽ vậy. Cảm ơn mày….
- Cảm ơn quái gì. Bây giờ thì uống đi. Đừng chán nản nữa làm gì….
- Ừ. Chắc có lẽ mai tao lại bay vào trong đó. Tao không thể để cái ấm ức này mãi trong lòng dc.
- Tùy ***. Thôi uống nào. Lâu lắm không nhậu riêng 2 đứa….
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 17 : Hoa phong lan...


Chếch choáng trong hơi men. Nó lảo đảo ra ngồi ngoài bộ bàn ghế đá trước sân. Nhà kiểm lâm có khác. Cây hoa lá cứ như một khu rừng thu nhỏ vậy. Những tiếng côn trùng rả rích kêu. Gió vờn quanh những giò lan rừng đang tỏa hương thơm ngát. Phong lan, loài hoa kiêu hãnh nhất của rừng núi. Loài hoa của gió tuy có thể không đẹp, không nhiều màu sắc nhưng mùi hương của hoa thì không có bất cứ một loài hoa nào có thể sánh bằng….

“Phong Lan….Phong lan…”

Lẩm bẩm trong đầu, nó chợt nhớ đến một câu chuyện mà có lẽ nó đã đọc lâu lắm rồi. Loài hoa phong lan tuy nhỏ bé, nhưng hương sắc của hoa thì chưa chắc rằng có loài hoa nào sánh được. Nó nhớ rằng câu chuyện đó như thế này….

Năm xưa đó, ở một bản làng nằm sâu trong rừng. Có một người con gái thầm yêu một chàng trai. Chàng trai ấy giỏi lắm, tiếng đàn của chàng như hòa cùng dòng suối, cùng tiếng rì rào của lá cây. Mỗi khi chàng cất tiếng đàn thì chim chóc cũng phải ngừng hót, dân làng củng dừng làm việc để có thể chìm đắm vào cái âm thanh du dương ấy. Lúc đó, chỉ còn tiếng gió, tiếng lá, tiếng suối reo rì rầm cùng tiếng đàn của chàng. Cô gái ấy yêu chàng, yêu tiếng đàn của chàng lắm. Nhưng lại ngại ngùng về mình. Cô biết là có biết bao người con gái khác vây quanh lấy chàng. Tất cả họ đều xinh đẹp, đều hát hay, múa giỏi. Cô không dám chắc là mình có thể sánh bằng họ nữa. Cô chỉ có thể lặng im ngắm nhìn chàng từ phía xa, lắng nghe tiếng đàn của chàng trong lặng im mà thôi…

Thời gian thì cứ trôi đi, thấm thoắt đả qua nhiều mùa nương rẫy chàng vẫn không chọn lựa bất cứ người con gái nào để nâng khăn sửa túi cho mình cả. Chàng vẫn luôn chờ đợi người con gái ngắm nhìn mình từ đằng xa phía sau gốc cây mở lời với mình. Nhưng mãi mà cô ấy vẫn im lặng. Chàng cứ chờ, cứ chờ vậy thôi. Chàng chỉ dám dùng tiếng đàn của mình giúp cô ấy lắng nghe, muốn cô ấy thấu hiểu. Nhưng sao khó quá…..

music.jpg


Một ngày nọ, gia đình cô ấy bắt cô ấy phải đi lấy chồng. Sính lễ nhà bên đã mang đầy đủ, chồng sắp cưới của cô ấy là một trưởng bản trong vùng. Nhà ông ấy giàu có lắm, và cô cũng chỉ được cưới về để làm thiếp….. Cô không muốn trao thân mình cho kẽ mà mình không yêu. Nhưng nào cô có thể chống lại ý kiến cha mẹ, cô khóc, khóc nhiều lắm. Cô trốn vào rừng. Có muốn nhờ rừng cây che giấu mình đi để cho mình được trọn tình với chàng trai ấy. Biết tin cô bỏ trốn, gia đình cô đi tìm kiếm khắp nơi. Nhưng không thể nào tìm thấy cô được. Bởi cô đã leo lên ẩn trốn trên những cành cây cao khiến mọi người không thể tìm thấy. Còn chàng, chàng đi săn quá xa để biết được tin nàng bỏ trốn. Vài ngày trôi qua chàng mới quay về. Lúc về đến nhà, chàng nhìn thấy chiếc khăn mà nàng vẫn đeo, vẫn luôn bên người nàng được buộc chắc trước khung cửa. Giật mình khi nhìn thấy nó, chàng vội đến nhà nàng tìm. Nhưng không, nàng đã bỏ trốn rồi. Chàng vội vã đi tìm nàng. Chàng đi hết ngọn đồi này đến đồi khác. Những cánh rừng như đều in dấu chân mỏi mệt của chàng. Bàn chân chàng như bị đá cào nát nhưng chàng vẫn đi. Vẫn muốn tìm kiếm hạnh phúc của đời mình….

Cuối cùng, kiệt sức, chàng dựa vào gốc cây trong rừng mà cất tiếng đàn. Tiếng đàn như kêu gọi nàng trở về, rồi lại ai oán như muốn nhờ rừng cây giúp đỡ chàng tìm ra nàng…Rồi bỗng nhiên, con tim như thôi thúc chàng đi về một hướng, nơi có loài cây lớn nhất khu rừng già. Chàng cứ đi, đi theo tiếng gọi ấy. Tiếng gọi ấy như điểm cuối cùng mà chàng cô gắng bấu víu. Chàng vừa đi vừa đàn, tiếng đàn réo rắt ấy như càng ngày càng gần. Ẩn trên cành cây cao, nàng lúc này đã kiệt sức rồi. Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn của chàng, nàng cố gắng cất tiếng hát, tiếng hát trong trẻo đến vô ngần. Nghe thấy tiếng hát của nàng. Chàng vội cất bước nhanh hơn, những bước chân nặng nhọc vì đau đớn…

Cuối cùng, trên cành cây cao nhất. Chàng đã tìm thấy nàng, cơ thể nàng đã héo mòn sau biết bao ngày mỏi mòn đợi chờ tình yêu của mình. Chàng vội trèo lên. Nhưng tới nơi, ôm lấy nàng trong vòng tay thì những lời hát cuối cùng đã rút cạn sức lực của nàng. Nhưng trên đôi môi đỏ thắm đang dần tái nhợt đi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Chàng khóc, những giọt nước mắt mặn chát của chàng rơi trên khuôn mặt nàng. Nàng đã chết, nhưng tình yêu trong nàng vẫn còn đọng lại trên đôi môi ấy. Tiếng khóc nủ non của chàng vang vọng khắp núi rừng âm u. Và rồi cuối cùng, cây đàn trên đôi vai chàng trai rơi xuống đất. Chàng gục xuống ôm lấy thân thể đã lạnh cóng của nàng. Đôi trai gái yêu nhau chết đi hóa thành loài hoa được ghép giữa tên hai người, chàng Phong và nàng Lan….

Orchid_9128299.jpg


Những dân làng đi tìm kiếm hai người đã tìm thấy cây đàn mà chàng làm rơi. Ngước nhìn lên. Họ thấy trên cành cao có một loài hoa. Hoa đang trổ ra những bong màu tím ngắt mang theo một làn hương thơm thoang thoảng. Và họ biết rằng, hai con người đó đã tim thấy nhau. Họ chết đi và hóa thành loài hoa này. Nhưng khả năng trời ban của hai người vẫn còn. Họ không đàn hát nữa mà giờ đây, họ tỏa ra một mùi thơm nồng nàn….

Hoa phong lan tuy không đẹp, không hào nhoáng như các loài hoa khác trên rừng. Hoa bám vào những cành cây cao để tồn tại. Và khi mùa xuân đến, thì hoa lại bung ra những bong hoa thơm ngát tô điểm thêm cho hương sắc của núi rừng…

………………….

Ánh nắng chiếu le lói qua hàng cây. Tiếng chim râm ran kéo nó tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia. Tiếng hót réo rắt của những chú chào mào làm tâm hồn nó cảm thấy thoải mái hơn. Đúng thật là thằng bạn nó biết cách hưởng thụ. Sống xa thành phố, gần với thiên nhiên như vầy cũng có cái hay. Chắc nó cũng nên tìm một nơi thoải mái như thế này cho ông cụ. Ngặt nỗi lại xa quá. Thôi kệ, giải quyết trước chuyện này đã…Bước vào nhà, vợ M đã chuẩn bị sẵn nồi cháo gà nghi ngút khói. Nó cũng chỉ mong mình có một mái ấm nhỏ bé, một người vợ hiền thục. Một thằng nhóc chạy lon ton suốt ngày hỏi ông nội làm gì ? Nhỏ vây thôi, nhưng với nó chỉ cần thế là đủ rồi….

481790_421858937887803_644189191_n.jpg



Ăn xong bữa sáng, nó lại vội chạy thẳng về thành phố. Book ngay một vé đi Sg trong ngày. Về nhà chuẩn bị một số thứ, nhắn lại với hai cụ rồi nó lại leo lên taxi vụt ra sân bay. Nó phải tìm ra nguyên nhân, nguyên nhân tại sao e nói những lời đó với nó. Cho dù có phải tốn bao nhiêu công sức thì nó cũng không thể để mất tình yêu của mình lần nữa được…..

32366_461992413851154_471290670_n.jpg
 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 18 : ... Có lẽ em...
Nghe chung bài hát với mình nhé :http://mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Le-Em-Bich-Phuong/ZW6OCU8E.html


Lại một lần nữa, Sg hoa lệ lại hiện ra trước mắt nó. Bước những bước đi chậm rãi dọc theo hành lang, nó nhớ lại nụ hôn giữa sân ga ngày đó. Thật đẹp, thật lãng mạn. Nó biết em yêu nó nhiều lắm. Nhưng sao giờ đây, chỉ còn lại mình nó được đi. Điều đó chỉ còn lại là những kỉ niệm đẹp thôi ư ???

Rút một điếu thuốc, nó châm lửa. Ánh sáng từ đỏ lên liên tục trong cái buổi chiều vắng lặng này… vẫy một chiếc taxi, ném đầu lọc còn đang đỏ bừng trong không khí. Nó bước vào xe, thở dài…. Tắm rửa một phát rồi nó lại bước đi. Nó đi đâu bây giờ ? Đi đâu để tìm lại người con gái mà nó yêu nhất Nó đi đâu bây giờ ? Đi đâu để tìm lại người con gái mà nó yêu nhất, tìm ra một cô gái trong cái thành phố 10 triệu dân này quả là điều không tưởng…..Nhưng nó cứ đi, cứ đi…… Thật tình cờ làm sao, nó lại bước đến quán café ngày đó. Vô tình ư ? Không. Nó chỉ biết rằng bước đi của nó dựa theo tiềm thức và điều đó đã đưa nó đến đây. Đến cái nơi lần đầu tiên nó gặp e, lần đầu tiên nó nói yêu em. Và lần đầu tiên nó trao cho một người con gái chiếc nhẫn….

Thả nhẹ người xuống chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Tiếng răng rắc vang lên như phải hứng chịu một sức nặng đè lên thân mình. Phục vụ tiến gần đến cạnh bàn lên tiếng :

- Xin lỗi, anh có phải là người trước đây tặng cho một cô gái bó hoa Hướng Dương ngay tại bàn này không ?

Thật bất ngờ, ngẩn người đến một lúc sau nó mới có thể trả lời :

- Ừ, đúng rồi em. Có chuyện gì ko ?
- Đúng là cô ấy nói không sai. Rằng anh sẽ đến. Cô ấy có chuẩn bị vài thứ dành cho anh…
- Cái gì ?????
- Phiền anh chờ một chút ….

Cô phục vụ quay lưng đi để lại nó ngẩn ngơ với những suy nghĩ. Những suy nghĩ mông lung về em…..

- Đây là tất cả những gì mà cô ấy nhờ em chuyển cho anh. Em cũng thật không ngờ rằng anh sẽ trở lại…. Thôi không làm phiền anh nữa. Chúc anh có một buổi café vui vẻ..
- Cô ấy đến đây lúc nào vây em ? Em cho anh biết được không ??
- Tối qua cô ấy vào ngồi uống một mình như 6 năm nay vẫn vậy. Rồi chợt cô ấy nhờ em gửi đến cho chàng trai ngồi bàn này uống cafe một mình mà cô ấy chắc chắn là chàng ấy sẽ đến. Cái hôm mà anh tặng hoa cho cô ấy em vẫn còn nhớ nên nhìn anh là em nhận ra ngay.
- Ừ. Cảm ơn em nhé....
- À mà hôm qua mắt cô ấy đỏ lên nhiều lắm. Nhìn có vẻ rất buồn. Em không biết có chuyện gì nhưng em thấy anh không nên đánh mất một người con gái tinh tế và xinh đệp như vậy... Chào anh nhé....

Trên bàn, một bó Hướng Dương vẫn còn tươi nguyên. Từng cánh hoa vàng óng ả đang khoe sắc.

542745_473614002688995_2135753901_n.jpg


Chợt nó nhìn thấy, ở giữa chiếc nơ là một chiếc thẻ nhớ nhỏ. Vội cắm vào điện thoại. Chỉ có một đoạn ghi âm nằm trong thẻ. Cắm tai nghe, giọng nói của em đều đặn vang lên.....

- Anh ah ! Em đoán không sai mà. Anh sẽ đến. Sẽ lắng nghe những điều em nói, em biết mình hiểu anh mà. Hj......Có lẽ anh đang tự hỏi tại sao em lại làm thế đúng không ?...... Em biết chắc chắn rằng ai lâm vào tình trạng của anh cũng sẽ hỏi như vậy............. Thật sự em không thể, đúng hơn là em không dám đối mặt với anh. Em sợ khi mình gặp anh, con tim em lại không cho phép em làm điều này. Chỉ có không gặp anh, không nhìn thấy hình ảnh của anh mới giúp em có thể nói ra........... Tình yêu của chúng mình đã phải trải qua một thời gian rất dài, rất lâu để thử thách. Em tiếc lắm anh ah. Tiếc cái khoảng thời gian đó. 6 năm trôi qua mà em không dám nói ra từ yêu của mình........... Em có yếu mềm quá không anh ????
- Em biết anh vào Sg là để tìm em, tìm cho ra sự thật tại sao em lại rời xa anh............. Nhưng em van anh, anh hãy để cho kí ức trôi mãi đi được không anh. Em không phải là người con gái tốt. Em không xứng với anh..... Cô bé kia yêu anh nhiều lắm. Anh nên trân trọng cô ấy................. Hãy quên em đi nhé anh.................. Được bên anh và được anh yêu thương. Có lẽ đó là hạnh phúc lớn nhất của em. Trái tim nhỏ bé này chỉ mong muốn như vậy thôi...... Đừng tìm kiếm em nhé anh............... Hãy xem em như là một mặt trời bé nhỏ. Không bao giờ có thể đến với hoa Hướng Dương kiêu hãnh.....
- Thật sự em muốn khóc lắm anh ah........ Em muốn gục vào anh mà khóc, nhưng em lại không thể nào làm như vậy. Em không muốn người mình yêu phải phiền lòng vì em......... Em đã khóc, khóc rất nhiều khi biết được điều đó. Nó thật quá tàn nhẫn với em. Tại sao ông trời lại ngăn cách em yêu anh đến như vậy. 6 năm không đủ để mình chứng tình yêu của em dành cho anh sao ? Tại sao phải thử thách em nhiều như vậy.............. Có lẽ giờ đây em phải nhường anh cho một yêu thương khác thôi............ Hãy để em chôn giấu trái tim mình vào im lặng nhé anh. Đừng khơi lại chuyện này nữa........... Em không đủ mạnh mẽ để chấp nhận nó đâu anh ah.
- Cho dù thế nào thì mãi mãi Em Yêu Anh. Mãi mãi hình ảnh của anh sẽ tồn tại trong em. Ở nơi mà không ai có thể thay thế được........ Quên em đi nhé anh..........

Đoạn ghi âm của em tràn đầy những giọt nước mắt. Tiếng khóc của em như vang vọng vào trong tâm trí nó. Tiếng khóc làm đứt đoạn lời nói của em và cũng làm đứt luôn từng đoạn ruột nó. Nắm chặt điện thoại, nó áp vào ngực mình. Nó cảm thấy khó thở khi nghe những lời của em. Sự đau xót ép vào lồng ngực nó..... Tại sao lại khiến nó và em đau khổ như vậy. Em rời xa nó là vì nó ư ? Vì suy nghĩ cho nó ư ? Tại sao em lại muốn một mình chịu đựng việc ấy chứ ? Nó không thể là người giúp em chia sẽ ư ?....

16030_488191807887814_1273005350_n.jpg





Cầm lấy bó hoa trở về nhà. Căn phòng lạnh lẽo tối tăm bây giờ chỉ còn một mình nó. Nó ôm lấy bó hoa mà khóc. Những giọt nước mắt của thằng đàn ông rơi xuống đọng lại những cánh hoa như những hạt sương nhỏ bé. Chợt rồi nó ném mạnh bó hoa vào góc phòng. Từng bông hoa vỡ nát, nát tan như tình yêu của nó lúc này vậy..... Nó nói với chính bản thân mình :

- Không. Cho dù thế nào thì em chính là tình yêu của anh. Em không có quyền rời xa anh như vậy. Em vẫn đang nắm giữ trái tim anh nên em không có quyền làm điều đó. Cho dù thế nào thì anh cũng phải tìm ra em. Chắc chắn em sẽ trở thành vợ anh. Anh không cho phép em bỏ đi như vậy đâu.......


Từng cơn gió mạnh mẽ lướt qua khung cửa. Bạn gió của nó đã đến rồi, gió đã nghe tất cả và luôn ủng hộ nó. Gió tuy không thể giúp gì nó được nhưng với nó, cái vỗ vai đầy cảm thông đã là một sự giúp đỡ cao quí rồi...... Nó phải tìm ra em......

Sáng Sg đầy nắng vàng. Không khí thật hân hoan đón chào ngày mới. Với nó, sẽ là một sự tìm kiếm có lẽ là dài đằng đẵng. Lục lọi hết tất cả mọi thông tin về e. Những tấm hình được nó chú ý một cách cẩn thận về những chi tiết nhỏ xung quanh. Cẩn thận sàng lọc từng thông tin. Nhưng tất cả vẫn còn quá mơ hồ. Nó đi đến một quyết định : xuống hẳn nơi mà em từng nói với nó để tìm kiếm... Nó không tin em có thể biến mất như vậy được


 

Quang1512

"Why so serious ???"
Tham gia
5/11/10
Bài viết
592
Điểm tương tác
272
SVC$
0
Phần 2 - Chap 19 : Số phận.....





Móc dt gọi cho thằng bạn mượn chiếc xe. Nó lại một mình lặng lẽ đi tìm kiếm e. Nắng Sg gay gắt, từng giọt mồ hôi rịn ra trôi dần xuống gò má. Có đôi lúc nó suy nghĩ lại. Liệu nó có phải đang làm một việc vô ích không ???........ Nhưng nếu không làm vậy, liệu nó còn có thể làm cách nào để tìm dc e ? Dường như đây là cách duy nhất nó có thể làm bây giờ….

…………….

Ba ngày rồi, ba ngày tìm kiếm trong vô vọng. Tất cả những thông tin về e, tất cả những người có thể giúp đỡ nó. Nó đều đã thử rồi. Bây giờ có lẽ chỉ còn cách duy nhất là gõ cửa từng nhà mà hỏi thôi. Tại sao em lại gieo vào lòng nó ánh Nắng rồi lặng lẽ rời xa như vậy ? Em có biết rằng điều đó tàn nhẫn lắm không e ? E là Nắng, là những gì ấm áp nhất của lòng nó…. Em khiến nó phải làm sao đây ????

Dừng xe trước một công viên. Lau vội dòng mồ hôi trên mặt. Nó muốn nghỉ ngơi một chút. Gửi xe rồi cất những bước dài mệt mỏi, nó đi tìm cho một một băng ghế nào trống trải nào đó để nghĩ ngơi. Mua một chai nước khoáng, dốc một hơi dài. Dòng nước mát lạnh như lan tỏa trong cơ thể nó để làm dịu đi cái nóng đang cháy bỏng. Thở dài một hơi rồi quay về hướng khác. Bỗng :

“ Bịch….”

Chai nước khoáng trên tay nó rơi thẳng xuống nền đất. Từng dòng nước tuôn ra thấm cả vào đất và cách đó vài mét. Một vài hạt nước cũng rơi xuống mặt đất. Nhưng sao tại nơi đó. Nước chỉ rơi thành giọt, rơi nhẹ nhàng và tại vì sao nước ở chỗ ấy lại mặn, mặn như nước mắt vậy….. Gió thổi rì rào qua từng chiếc lá. Ánh nắng vàng len qua kẽ lá mà chiếu rọi xuống mặt đất những hình thù kì dị. Và cũng bên dưới những ánh Nắng ấy. Nó đã nhìn thấy em……..

Sững sờ không thể thốt thành lời. Nó cứ đứng như thế. Và đối diện nó, lúc này người mà nó tìm kiếm đang ôm lấy khuôn mặt mà khóc nức nở. Những hạt nước mắt cứ thi nhau len qua kẽ tay mà rơi xuống. Hình bóng người con gái mà nó tìm kiếm đang ở ngay trước mắt nó. Chợt, hình bóng nó vội xoay người toan bước đi thì nó đã nhanh hơn. Nó ôm siết lấy em thật chặt. Hai cánh tay của nó như muốn ép em vào bên trong người nó để em không thể chạy trốn được nữa. Nó ôm em, ôm em…….rất lâu…..

thetwilightsagaseclipse02_zps829573bc.jpg


Tưởng chừng như thời gian có thể ngừng lại, nó có thể ôm em bao lâu tùy thích nhưng không thể được. Nó buông em ra nhưng hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy em. Nó sợ e sẽ lại chạy trốn nó thêm một lần nữa. Cất lời, nó hói :


- Định mệnh của em là thuộc về anh. Em không thể trốn anh được đâu. Bướng lắm đấy nhé cô bé…..
- Em thật…… thật không tin là anh tìm được em…………. Thật tình em không muốn mình phải rời xa anh chút nào cả. Nhưng anh à, hay quên em đi……… Em không xứng với anh……. Không xứng với tình yêu quí giá mà anh dành cho em......... Quên em đi nhé anh......... Em làm tất cả là vì anh...............
- Em đừng hòng mơ mộng điều đó. Em mãi mãi thuộc về anh. Đó là điều chắc chắn không bao giờ thay đổi....
- Em van anh. Em không xứng đáng. Xin anh hãy đi đi. Cô ấy yêu anh nhiều lắm. Cô ấy xứng đáng hơn em........
- Em chính là người con gái mà anh yêu nhất. Là người con gái xứng đáng nhất. Em biết không ? Mấy ngày nay anh đã tìm em khắp nơi đấy. Em không có quyền lấy đi tình yêu của anh rồi bỏ đi một cách lặng lẽ như vậy.....

Nó nói như hét khiến một vài người cũng phải quay lại nhìn. Nhưng nó cũng chẳng thèm để tâm. Ngập ngừng một hồi lâu rồi em nói :

- Anh thật sự muốn biết sự thật đúng ko ? nếu anh thật sự muốn biết thì về nhà em. Em sẽ nói hết tất cả với anh....
- Được. Để xem cái nguyên nhân của em là gì để có thể khiến anh rời xa em....

Lấy xe, em đi trước. Nó bám theo sau một cách chắc chắn. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà me đã hiện ra. Một ngôi nhà rất đẹp. Tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Có lẽ hẳn chủ nhân của nó cũng phải là người rất cầu kì và tinh tế. Giống hệt em vậy..... Mở cánh cổng vào nhà. Nó dắt xe vào. Có lẽ giờ này bố mẹ em đang ở nhà. Nó cũng không muốn hình tượng mình xấu trong mắt gia đình em một chút nào. Đường hoàng bước vào nhà em. Nó ngồi xuống bộ ghế gỗ trong phòng khách.

- Chờ em một chút. Bố mẹ em ra ngay bây giờ đấy. Lúc đó anh sẽ biết tất cả.....
- Uhm. Anh chờ em....

Một bóng người đàn ông bước ra. Ước chừng khoảng gần 60. Nhưng nhìn vẫn còn rất phong độ khỏe mạnh. Giọng nói sang sảng cất lên khiến nó cảm giác như bị áp đảo :

- Chào cháu. Bác nghe Ta kể nhiều về cháu lắm. Nay mới có dịp gặp....
- Dạ vâng. Cháu đi gấp quá, không có gì mang xuống biếu bác. Bác thông cảm
- Biết ăn nói lắm. Không hổ danh là dân nhà nước. Con gái bác kể với bác cả rồi. Cháu không cần ngại ngùng gì đâu. Cứ tự nhiên....
- Vâng. Vậy thì có lẽ bác đã rõ chuyện của cháu và con gái bác. Cháu không thể hiểu được tại sao con gái bác lại im lặng rời xa cháu như vậy.... Nên mấy ngày vừa qua, gần như cháu đã lục tung những khu dưới này rồi. Vô tình hôm nay cháu đã tìm ra...
- Có lẽ, việc này nên để cho con gái bác nói....
- Vâng. Cháu đang chờ câu trả lời đây......

Em đã đừng bên cạnh ghế nó tự lúc nào. Nhẹ ngồi xuống bên nó. Em cất lời :

- Nếu anh đã thật sự muốn biết. Thì bây giờ em cũng không giấu anh nữa. Việc này em cũng chỉ mới biết dc cách đây một tuần thôi. Em đã lấy hết can đảm để có thể nói với anh những lời ấy. Chỉ mong sau này anh dừng làm e đau lòng nữa.....
- Uhm. Em nói đi. Anh đi tìm câu trả lời từ em mấy ngày vừa rồi đấy.....
- Thật sự........ em.....em........ rất khó có thể làm tròn thiên chức của một người vợ.......
- Em.........em .... nói sao ?
- Bác sĩ đã nói.....em......rất khó có con........
- Một tuần trước ? Em giấu anh tất cả, rời xa................ anh và........... cam chịu một mình ????
- Anh.....anh đừng hỏi nữa......

Vụt chạy lên nhà. Em như né tránh những câu hỏi của nó. Lúc này bố em mới tiếp tục lên tiếng :

- Cháu cũng đã nghe rồi. Thật sự bác cũng biết cháu là con một duy nhất trong gia đình. Con gái bác nó cũng không muốn làm khổ tâm cho cháu nên nó mới phải chọn cách như vậy. Cháu đừng trách em nó. Chỉ trách gia đình bác bạc phận mà thôi......
- Cháu.......cháu rất bất ngờ khi nghe như vậy. Cháu......không biết nói gì nữa.....
- Uhm. Cháu uống nước đi.
- Dạ thôi. Có lẽ cháu nên về. Cháu cần suy nghĩ một chút. Bác cho cháu xin phép. Cho cháu gửi lời chào bác gái và Ta luôn
- Uhm. Bác hiểu cảm giác của cháu lúc này. Cho dù không thành con rể nhà bác thì gia đình bác vẫn rất quí trọng tình cảm mà cháu dành cho e nó. Nếu thích thì lâu lâu cháu xuống chơi.....
- Vâng. Cháu chào bác.....

Bước ra khỏi nhà em. Nó nghe đâu tiếng khóc rấm rứt của em vang vọng trong đầu nó. Con đường về như mông lung quá. Cảnh vật cứ mờ ảo khiến nó không thễ tập trung được. Nó nhận lấy một cú sốc thật lớn. Lớn hơn cả việc em rời xa nó nữa. Hóa ra, em trốn tránh nó là vì nó. Vì tương lai của nó. Vì mái ấm nhỏ mà nó hằng ao ước........ Mắt nó nhòe đi. Vì bụi, vì gió và cũng có lẽ vì nước mắt đang dâng lên nữa........ Éo le vậy sao em ? hai con người yêu nhau không thể đến với nhau một cách bình yên sao ? Ông trời thật khéo sắp đặt một trò đùa số phận. Một sự thật rất đau lòng........

Về đến nhà. Nó nằm vật ra giường. Những suy nghĩ nặng trĩu đang cuốn lấy nó. Từng kí ức về em chạy ngang qua đầu. Một đoạn phim chạy chậm rãi, quay lại những kỉ niệm mà nó và em đã trải qua...... Em thật đáng thương. Nó thấy thương em nhiều hơn.... và cả nó nữa. Những suy nghĩ lại cuốn nó theo. Luồng suy nghĩ dồn dập như những cơn sóng khiến nó không thể nào chợp mắt được.

.....................

Bật mình dậy. Nó quả quyết với lòng mình rằng :

- Không. Em là người mà nó yêu. Tất cả không phải là lỗi của em. Em không có lỗi gì cả. Nếu nó từ bỏ em thì nó mới chính là người có lỗi..... Ta ah. Số phận của em là phải làm vợ anh. Không bao giờ thay đổi được đâu...........

Nó lại chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ êm đềm. Vì nó biết rằng, ngày mai thôi. Nó sẽ gặp lại người con gái mà nó yêu. Và lần này, e sẽ thuộc về nó mãi mãi..........


abc-e1349962484167_zpsa76569e9.jpg


Sáng hôm sau, nó chuẩn bị rất kĩ càng rồi đi xe đến nhà em. Chẳng mấy chốc, cánh cổng vàng nhà em đã hiện ra. Khẽ bấm chuông, một lúc sau cánh cửa đã mở và đứng trước mặt nó lúc này. Là em.......... Em giật mình hoảng hốt quay mặt đi như để né tránh cái nhìn của nó

- Ô hay thật. Người yêu đến thăm nhà mà lại né tránh là sao ?
- Anh....anh......
- Anh gì ? Bất ngờ ah ? Có phải anh đã nói là sẽ đến thăm nhà em vào trước Tết không ?
Tính không mời anh vào ah ?
- Anh... anh vào đi......
- Bố mẹ đâu rồi. Anh đến ra mắt lần đầu tiên đây.......


canhphim_zps52925c73.jpg


Ngồi xuống bàn. Bố em lên tiếng :


- Cháu.... cháu quyết định thật ah ???
- Vâng. Cháu đã hứa là sẽ đến thăm nhà bác vào cuối năm. Và bây giờ cháu đến. Có gì không phải sao bác ?
- Còn việc hôm qua............. cháu đã nghe tất cả rồi.........
- Đúng ạ. Cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng cháu nhận ra rằng người cháu yêu là Ta. Và cháu cũng chỉ cần có cô ấy làm vợ. Mong bác bỏ qua cho sự đường đột của cháu nhưng thật tình cháu muốn lấy con gái của bác làm vợ.......
- Cháu sẽ...... sẽ không hối hận chứ ????
- Tính của cháu, một khi đã quyết định. Sẽ không bao giờ hối hận. Mong bác chấp nhận xem cháu như một người con trong gia đình. Người chồng của con gái bác...........
- Bác.....bác không biết nói gì nữa....... Bác cảm ơn......... cháu.............
- Cháu xin lấy tư cách của một thằng con trai ra hứa với bác. Con gái bác sẽ không phải chịu khổ đâu...... Mong bác tin cháu......
- Ừ. Bác cũng chỉ mong tìm được một người nào có thể thầu hiểu như cháu vậy. Bây giờ thì bác không cần phải tìm nữa. Ta đã tự tìm được cho mình rồi....

Hôm đó, gia đình em vui lắm. Em nở những nụ cười hạnh phúc mà có lẽ nó chưa bao giờ có thể nhìn được. Tất cả mọi người xem nó như một thành viên trong gia đình. Ngửa mặt lên trời. Nó thầm nói : “ Không ai có thể ngăn được anh yêu em cả. Em biết không ? Được nhìn thấy nụ cười của em. Chính là hạnh phúc lớn nhất trong anh rồi ”

377538_461993767184352_984935933_n_zps69179ba6.jpg
 

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom