Guest viewing is limited

hungdt

"Tha thẩn kiếm mồi"
Thành viên BQT
Tham gia
7/5/08
Bài viết
628
Điểm tương tác
2,166
SVC$
0
Xa Hà Nội

Tôi rất nhớ một ngày xa Hà Nội
Thấy dạt dào lưu luyến bâng khuâng.
Gió vuốt ve như đếm từng sợi tóc.
Bàn tay ai xoa dịu nỗi ưu phiền

Tôi đứng im không dám làm thức giấc
Cảnh đất trời Hà Nội thấm vào tim

Bóng sương xa phủ trắng mặt Tây Hồ
Cho xóm nhỏ ven bờ thêm xa mãi
Cho tim tôi càng thêm thắt lại
Mắt nhắm nghiền để khỏi bị nhòa phai

Tôi giật mình cất bước ra đi
Mà lòng sao bỗng trĩu nặng như chì


---------- Post added at 10:27 AM ---------- Previous post was at 09:59 AM ----------

Mưa đầu mùa

Nửa đêm nghe tiếng mưa rơi
Ngỡ là như thể sương trời tưới hoa
Xa xa văng vẳng tiếng gà
Gió lay cành lá biết là mưa rơi

Đầu mùa mưa phủ đầy trời
Khẽ lay mình dậy đón mùa mưa sang
 
Chỉnh sửa lần cuối:

manhhung102

"Quảng ái chi vị nhân"
Tham gia
15/10/12
Bài viết
345
Điểm tương tác
535
SVC$
0
Xa Hà Nội

Tôi rất nhớ một ngày xa Hà Nội
Thấy dạt dào lưu luyến bâng khuâng.
Gió vuốt ve như đếm từng sợi tóc.
Bàn tay ai xoa dịu nỗi ưu phiền

Tôi đứng im không dám làm thức giấc
Cảnh đất trời Hà Nội thấm vào tim

Bóng sương xa phủ trắng mặt Tây Hồ
Cho xóm nhỏ ven bờ thêm xa mãi
Cho tim tôi càng thêm thắt lại
Mắt nhắm nghiền để khỏi bị nhòa phai

Tôi giật mình cất bước ra đi
Mà lòng sao bỗng trĩu nặng như chì



---------- Post added at 10:27 AM ---------- Previous post was at 09:59 AM ----------

Mưa đầu mùa

Nửa đêm nghe tiếng mưa rơi
Ngỡ là như thể sương trời tưới hoa
Xa xa văng vẳng tiếng gà
Gió lay cành lá biết là mưa rơi

Đầu mùa mưa phủ đầy trời
Khẽ lay mình dậy đón mùa mưa sang

[FONT=&quot]Đây là cảm xúc của một người con Hà Nội trước lúc phải xa quê hương một sớm sương phủ. Mọi kỷ niệm, mọi nỗi nhớ cứ ùa về làm cho tác giả chỉ muốn “ngâm tẩm” để những hình ảnh của Hà Nội thấm đẫm vào tim. Cái cảm giác khi mở mắt, thực tại sẽ vô tình xoá nhoà đi nhưng hoài niệm vốn trở thành lẽ sống khiến tác giả có một phản xạ có điều kiện là “khép mắt lại”. Đôi mắt, như nhiều người vẫn thường nói, là cửa sổ tâm hồn, là ống kính giúp “thân máy-bộ não” lữu giữ những khoảng khắc đáng nhớ, đáng lẽ phải mở để lưu giữ thì giờ đây lại khép. Điều trái ngược này tạo nên một cảm giác sợ mất, mà mất đi những thứ vô cùng quý giá![/FONT]
[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot]Bài thơ được kết bằng một khổ hai câu, nó hoàn toàn không đúng với quy luật. Nhưng cái không đúng quy luật đó lại làm cho người đọc cảm được “sức nặng” của những điều níu kéo tác giả. Phải chăng chỉ có cảnh Hà Nội níu giữ tác giả? Hay lấp ló đâu đây hình bóng một người phụ nữ nhẹ nhàng, duyên dáng, hiền dịu, thuỷ chung đang chờ, đang ngóng…để “Bàn tay ai xoa dịu nỗi ưu phiền”???[/FONT]
[FONT=&quot] [/FONT]



Em xin phép được bình bài thơ Xa Hà Nội của cụ Hungdt như sau:
 

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom