Guest viewing is limited

tongquan

"Cuộc đời ... như là chiêm bao"
Tham gia
9/12/09
Bài viết
56
Điểm tương tác
48
SVC$
0
Ngoài những trao đổi mục chim cảnh ra, đôi lúc cũng cần có chút thay đổi để cuộc sống thêm thi vị - Tôi mới nhớ tới một chuyện kỷ niệm từ lâu, nay kể lại .

Đây là chuyện có thật xảy ra khoảng thời gian sau 1975, khi ở miền Nam VN có phong trào vượt biên ra hải ngoại nhằm thoát khỏi chế độ mới XHCN . Số người vượt biên giới rất nhiều khi họ không chịu được sự thay đổi của cuộc sống khi chính quyền mới XHCN cai trị , có nhiều cách di tản bằng đường biển trên các chuyến tàu ra hải phận quốc tế hoặc đường bộ qua biên giới , rất nhiều người bị thiệt mạng trên biển do sóng lớn lạc hướng hết lương thực nước uống … hoặc gặp hải tặc cướp bóc hãm hiếp , một số người được các tàu nước ngoài cứu giúp đến được nước khác , một số đến và tập trung được ở các trại thuyền nhân để trung chuyển ra nước thứ ba …

Trong vô số chuyến hải hành vượt biển có một chuyến tàu kỳ lạ được tường thuật lại bởi nhân vật chính trong chuyến tàu định mệnh . Chuyện này tôi viết phỏng theo lời kể lại , cách viết không được văn hoa nên lời văn không hay , mong quí bạn thông cảm cho .

Thời điểm đó một chuyến tàu đánh cá được chuẩn bị âm thầm để tìm cách vượt biển dài ngày , tàu do một người chủ tàu cùng vài người thân trong gia đình đứng ra tổ chức và sau khi chọn lọc được khoảng hơn năm mươi người nữa với khoản chi phí 3 lượng vàng mỗi người từ nhiều nơi khác biết được chuyến vượt biển này để cùng tham gia . Những người vượt biên tuyệt đối phải bí mật tập trung ở nhiều điểm hẹn khác nhau , tất cả mọi người phải đã qua vòng khảo sát của chủ tàu về ý nguyện vượt biên và đưa đủ số tiền đã giao ước , từng tốp người cải trang thành dân đánh cá không mang theo bất cứ đồ đạc quần áo nào sẽ được những chiếc ghe nhỏ đưa ra tàu cá lớn hơn đậu sẵn ngoài khơi . Rất may là các chuyến trung chuyển tập trung người diễn ra trót lọt không gặp trở ngại nào đáng kể … .Tàu rẽ sóng ra khơi trong một đêm tối biển lặng , trong lòng mọi người ai cũng nao nức sau bao nhiêu ngày chờ đợi hy vọng , bây giờ được ngồi trên tàu nghe tiếng máy nổ tành tạch đưa số phận thay đổi sang một xã hội khác tốt đẹp hơn , họ khóc nhớ nhung kỷ niệm vừa qua rồi mường tượng ra rằng không biết bao giờ mới gặp lại người thân , không biết khi nào mới thấy lại cảnh tượng phố phường nơi mình vui sống từ hồi còn tấm bé , nơi mà mình vừa chia tay cách đó ít ngày . Có nhiều người bị say sóng ói mửa vật vã vì không quen môi trường biển cả nhưng ai cũng mừng ai cũng vui hòa lẫn lo sợ . Ánh sáng mặt trời chói chan rồi lại chìm dần vào bóng tối là cả tàu biết được mình đã đi qua được một ngày an toàn ,mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày chủ tàu vui mừng cùng mọi người khi biết mình thoát được cảnh bị chính quyền truy bắt , và bây giờ tàu đang thẳng tiến ra hải phận quốc tế , trên tàu đã trữ sẵn nhiều thức ăn nước uống cho đoàn người , cũng đã dự trữ lượng xăng dầu đầy đủ cho chuyến hải hành này nên ông chủ tàu không lo ngại, ông chỉ sợ gặp cướp biển mà thôi , trong lòng đã chuẩn bị từ trước cùng hàng ngày ông cầu khấn ơn trên phò hộ cho chuyến đi được êm xuôi . Tàu cứ lắc lư tiến dần trên biển , nhiều buổi sáng trôi qua cho đến một buổi sáng nọ …

Tàu vẫn đang rẽ sóng , tiếng máy vẫn nổ tành tạch , xung quanh là biển nước mênh mông và gió vẫn thổi rì rào . Đột nhiên có tiếng nói từ không trung :

- Nghè , Nghè …

Trên tàu mọi người đang mơ hồ , tiếng sóng biển lẫn tiếng gió thổi và tiếng máy nổ đều đều vang lên trong tâm trạng vừa chờ đợi vừa mệt mỏi nên không ai chú ý .

-Nghè , Nghè …

Có người nghe rõ , có người không để ý , người đang nói chuyện , người đang suy tư … như một cái chợ nho nhỏ , như một xã hội mi ni rãi rác chỗ này một ít chỗ kia vài người .

-Nghè , Nghè …

Nhiều người chú ý hơn , tiếng gọi rất rõ nhưng thoang thoảng mà ai cũng nghe . Tiếng gọi từ gió , từ không trung . Lấy làm lạ , họ bắt đầu lao xao hỏi nhau : Chị có nghe gì không ? Ê *** nghe gì không mậy ? Chú có nghe tiếng kêu của ai đó không ? Sao tui nghe tiếng Nghè ?... Ừ tôi nghe tiếng nói Nghè , tao nghe ai nói Nghè , mình cũng nghe , chị cũng nghe , cháu cũng nghe , ủa Nghè là gì vậy …sao kỳ vậy ???

-Nghè , Nghè …

Lại có tiếng đó , tiếng nói từ gió … rất rõ ràng , không vang vọng không mạnh mẽ như sấm rền ; nhưng lại như rõ một mệnh lệnh . Mọi người bắt đầu hoang mang , họ im lặng lắng nghe , những giọng nói im bặt nhường chỗ cho tiếng sóng pha tiếng máy tàu …

-Nghè ,Nghè …

Nghe chắc chắn rồi , ai nấy nhìn nhau ngơ ngác lo sợ không biết có chuyện gì xảy ra mà tại sao kỳ lạ vậy . Một bà lớn tuổi quỳ lạy vào khoảng không miệng thầm khấn điều gì đó , vài người đàn ông đứng cau *** , một cô gái ngồi khóc .

-Nghè , Nghè …

Lần này thì ông chủ tàu mới lên tiếng “Ai tên Nghè ? Tui biết có người ở đây tên Nghè làm ơn lên tiếng dùm đi ” . Mọi người im lặng nhìn nhau , có tiếng đáp lại “đây nè , Nghè đây nè ” … có bàn tay chỉ vào một cô gái . Cô gái ngồi ôm mặt khóc nãy giờ chính là Nghè , là người được gọi tên từ không trung . Cô còn trẻ , nét mặt ngây thơ cứ ngơ ngác nhìn mọi người trong hàng nước mắt “Con có biết gì đâu, tự nhiên ai kêu tên con, con có làm gì đâu ... hu hu ” . Trong hoàn cảnh này này thử hỏi ai mà không sợ , ai mà không hoang mang ; biết mình thoát được đất liền không bị bắt trở lại là mừng lắm rồi nhưng bây giờ đang ở giữa biển , thử nhìn xung quanh xem không có một bóng cây , không một mái nhà …mà chỉ toàn là nước , chết như chơi chứ đâu phải không , tưởng tượng trong đầu là sẽ tới được nước Mỹ nhưng mà đã thấy tới được đâu ? Còn đang ở giữa biển kia mà , không biết có gặp bão tố hay cướp biển gì đó thì kiểu gì cũng chết . Bây giờ lại gặp chuyện lạ này nữa hỏi ai không sợ , mà lại kêu tên mình nữa . Cô gái vừa run vừa bịt tai lại như không muốn nghe gì nữa .

-Nghè , Nghè …

Cũng tiếng kêu đó nữa , cũng là chữ “Nghè” chứ không phải chữ gì khác . Ông chủ tàu là dân đánh cá , dân đi biển thứ thiệt gặp sóng gió bão táp như cơm bữa nào có phải tay mơ , vậy mà cũng chưa khi nào nghe thấy chuyện kỳ lạ như vậy , mà lại xảy ra trên tàu của ông , trong lúc dầu sôi lửa bỏng ....
Tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao , người ác miệng thì nói cho “nó” xuống biển còn hơn , người tốt bụng thì phản ứng “ …là con người chứ có phải cá đâu mà muốn thả thì thả xuống biển , người ta cũng tốn tiền mới có mặt ở đây chứ có phải tự nhiên mà hô biến ra ở đây đâu , bây giờ chưa xảy ra chuyện gì hết mà , vừa phải thôi chứ …” . Người đàn bà lớn tuổi từ lúc nãy vẫn đang quỳ lạy vào khoảng không , miệng vẫn lâm râm cầu khấn ,vài người đàn ông cau *** nét mặt đăm chiêu .Ông chủ tàu chống tay ngang hông thở dốc , suy tư “ chuyện lạ gì đây , hay là mặc kệ …” , mấy người lớn tuổi tụm lại thành vòng tròn bàn tán cách giải quyết chuyện này , vài người khác xán tới gần lắng nghe , cô gái tên Nghè vẫn ngồi đó mắt đỏ hoe ….

Cuối cùng ông chủ tàu kêu cô gái tên Nghè tới nói chuyện , ông là người tốt bụng làm ăn sinh sống đàng hoàng , chuyến đi này có cả gia đình ông cùng đi , ông thấy mình không chỉ có trách nhiệm với người thân mà còn với nhiều người đã cùng ông trên chuyến tàu này .Ông nói nhỏ nhẹ như khuyên nhủ “ Cháu à ! Chú biết hoàn cảnh này rất khó cho cháu , nhưng mà có bao nhiêu người trên tàu là bấy nhiêu sinh mạng . Thôi thì trời kêu ai nấy dạ , cũng là số phận định mệnh đã an bài cho cháu , bây giờ chú sẽ cho cháu xuống xuồng nhỏ có sẵn đồ ăn nước uống cho cháu , mình đã qua hải phận quốc tế rồi không sợ bị bắt trở lại đâu nên cháu cứ yên tâm . Tình thế bây giờ chính chú cũng chưa gặp bao giờ nên cũng không biết làm sao cho phải đạo , đành phải làm cách này mong cháu hiểu cho . Chú sẽ thông báo cho cả tàu biết để họ cùng cầu nguyện cho cháu được bình an gặp được tàu lớn , được ơn trên phò hộ cho cháu được tới nơi an toàn …”
Cô gái im lặng một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy “ Trời ơi thả con xuống biển là con chết , con không biết bơi , con không biết chèo thuyền … bác ơi con không muốn chết đâu , hay cho con về nhà rồi bị bắt cũng được …hu hu .”

Một vài người đứng gần đó đồng tình , tiếng giải thích bắt đầu lan rộng trên tàu , vài cái gật đầu , vài ánh mắt thương cảm …nhưng rồi ai nấy đều cho rằng làm như vậy là đúng , có chuyện gì thì một người chịu còn hơn là thêm mấy chục người bị vạ lây . Cùng đi với cô Nghè là một người bạn , người này ôm cô Nghè mà khóc thương cho cô , người bạn này cũng không biết phải làm sao nên đành phải theo ý kiến đám đông mà đồng ý cho số phận của cô Nghè , người bạn cũng lo sợ cái chết đến với mình nên không thể cùng cô Nghè xuống chiếc xuồng cứu sinh nhỏ bé mong manh giữa biển …

Rồi chuyện gì tới nó sẽ tới , chiếc xuồng cứu sinh được chuẩn bị , đồ ăn nước uống được đem ra đặt trên xuồng và vài ánh mắt như xua đuổi cô gái non nớt , họ nghĩ nếu có chuyện gì không hay thì chính cô gái ấy sẽ gánh thay cho họ , họ sẽ được an toàn đến nơi đến chốn . Cô Nghè từ khóc đến xỉu rồi lại tỉnh ,cứ như vậy trong tiếng gọi “ Nghè , Nghè ”của ai đó từ không trung .

Rồi thì cô Nghè nghiêm nét mặt “ Thôi được rồi , con sẽ đi , nếu có chết thì chắc là cái số con nó vậy ” , cô bước lên xuồng cứu sinh ngước mắt nhìn xuống sóng biển như thách thức một cái gì đó , chiếc xuồng bé nhỏ mang trên mình một cô gái trẻ từ từ được hạ xuống mặt nước biển , chiếc xuồng chòng chành như chiếc lá trên mặt nước ,cô Nghè tay níu chặt thành xuồng lo sợ cái chết đến trước mắt …

-Nghè , Nghè …

Tiếng nói từ không trung vẫn vang lên , ai cũng nghe rõ nhưng lúc này mọi người thấy yên tâm khi nghĩ mình vừa thoát một ách và “cái ách” ấy giờ đây đang ngồi trên chiếc xuồng cứu sinh dần dần trôi khỏi tầm mắt họ . Mọi người đều tràn hết lên thành tàu đứng nhìn xuống . Những bàn tay vẫy chào như vĩnh biệt , những lời cầu chúc an lành may mắn vang lên từ đám đông , nhiều người khóc thương cho số phận cô gái ấy .Rồi cô nghe tiếng máy tàu nhỏ dần ,hình ảnh chiếc tàu đã đưa cô đến đây đang xa dần . Nó đã hại cô , chiếc tàu quỉ quái với đoàn người xa lạ ấy đã hại cô , nó đã bỏ cô lại với trời và đại dương mênh mông, tiếng sóng biển lao xao cùng bọt sóng đang ở gần cô nhất , nó đang táp những dòng nước mặn chát lên số phận của cô .

Rồi hình ảnh chiếc tàu cũng khuất xa nơi chân trời , tự nhiên cô muốn nhảy đại xuống biển mặc kệ ra sao thì ra , ngồi đây làm gì ? Chờ cái gì đây ? Chờ chết à ? … Rồi cô lại khóc như mưa , cô nghĩ đến ba mẹ , nghĩ đến lúc bị Mẹ la rầy khi ăn không chịu rửa tay , nhớ đến Ba khi ông đưa đón đi học rồi nhét vô cặp hai mươi đồng cho cô con gái ăn sáng , cô nhớ tới căn nhà nhỏ nơi đó có chiếc gường xinh xắn quen thuộc mà hàng ngày cô nằm ngủ , nhớ đến con chó nhỏ hàng ngày vẫn quấn quít bên chân khi cô đi học về … - “Hu hu ... Ba Mẹ ơi ! Con sắp chết rồi . Con biết như vầy thì con sẽ không nghe lời Dì mà chịu đi vượt biên đâu Ba Mẹ ơi ….”

Chiều dần tàn hoàng hôn buông xuống , cô thấy đói muốn ăn , cô muốn sống chứ không muốn chết .Tìm cái gì đó chứ , à họ có để lại cũng khá nhiều đồ ăn và mấy bình nước , bèn lấy đại một gói mì xé ra bỏ vô miệng nhai cho đỡ đói , cô đã ngồi yên trên xuồng được nhiều giờ mà vẫn chưa nhìn cái xuồng này nó làm sao , bây giờ mới nhìn kỹ lại , nó cũng khá có thể chứa được 5 - 6 người , có thêm mấy cái mái chèo cặp bên hông . Cũng may biển lặng nên không có sóng lớn có thể làm nó lật úp , nhưng sao chân cô đang ngập trong nước , sóng biển đã đưa dần những dòng nước tràn vô lòng chiếc xuồng cứu sinh nếu không khéo có thể làm nó chìm mất , may thay nhìn quanh thấy một cái gàu cô vội chụp lấy tát nước ra ngoài .

Một đêm dài vô tận trôi qua .

Chỉ có tiếng gió và tiếng sóng , không còn tiếng nói "Nghè" từ không trung vang lên nữa.

Khi những tia nắng rọi chói chang vô mặt cũng là lúc cô bừng tỉnh , cô đã ngủ hay xỉu đi lúc nào không hay , cô đã ngủ trong nước , cô ngủ khi toàn thân ướt sũng là chuyện cô chưa từng biết đến trên đời .Tỉnh giấc thấy nước biển ngập đầy mà chỉ lát nữa thôi chiếc xuồng bé tí này nó sẽ chìm xuống và biến mất , vội quơ lấy cái gàu nhỏ cô tát nước cật lực . Biển cả mênh mông thương tình cho cô gái nhỏ mà không nỡ nổi lên bão táp phong ba , chỉ là những con sóng nhỏ dập dìu chiếc xuồng con như bồng bế một em bé . Mắt nhìn trời nhìn mây , tay vẫn tát nước , trí óc nghĩ mông lung vô định , cô thẫn thờ không còn biết đến ngày mai . Xa xa một làn mây trắng dài như vắt vẻo trên nền trời trong xanh , như chiếc thang nối giữa mặt nước và bầu trời …

Cô gái trên một chiếc thuyền con đang bó gối ngồi im mặc cho số phận đong đưa giữa biển , làn mây ngoằn ngoèo từ chân trời vẫn còn đó ; nó như lớn dần , lớn dần … rồi hiện một chiếc tàu . Trời ơi một chiếc tàu , đúng rồi . Làn mây đó là cột khói của một chiếc tàu màu trắng đang lớn dần , cô vẫy tay , cô la hét , cứu tôi với cứu tôi … chiếu tàu đó dường như thẳng tiến về phía cô , nó chậm rãi từ tốn , nó to lắm , to hơn chiếc tàu mà cô đi vượt biên rất nhiều . Cô khóc hu hu .Trước mắt cô bây giờ không phải là chiếc tàu bằng sắt hay bằng cái gì , mà đó là một thiên thần , một thiên sứ từ trời sai xuống cứu lấy mạng sống nhỏ bé này . Cô phải làm gì đó cho nó thấy , cho người trên tàu đó thấy cô , cô vội chụp lấy mái chèo , thứ mà cô không dùng để chèo thuyền mà đễ vẫy , vẫy làm sao cho họ thấy . Xé ngang chiếc áo đang mặc cột vô mái chèo để làm cờ , cô vẫy thật mạnh , một sức mạnh bùng dậy trong cơ thể . Họ đã thấy , người trên tàu đã thấy một cô gái trên chiếc xuồng cứu sinh qua ống nhòm , những người thủy thủ da trắng …

Cô Nghè được chuyển đến đảo Pulau Bidong thuộc Malaysia , nơi tập trung những người Việt thuyền nhân tị nạn bằng đường biển , hai năm sau cô được Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc xét duyệt chuyển tiếp sang Mỹ . Cô đặt chân lên đất Mỹ vào một buổi sáng tốt lành , những buổi sáng trong đời từ hy vọng đến tuyệt vọng , rồi lại hạnh phúc .

Một buổi sáng nọ ở Sài gòn năm 1982 , có một gia đình nhận được một lá thơ từ Mỹ gửi về . Trong thư báo tóm tắt về chuyến vượt biển và cuộc sống định cư hiện thời ở Mỹ , không quên hỏi thăm người bạn cùng đi trên chuyến tàu năm ấy . Hai ông bà chủ nhà nhận lá thư là ba mẹ của cô Nghè vui mừng khóc hết nước mắt vì biết cô con gái của mình còn sống . Một lá thơ được gia đình gởi hồi âm cho cô gái , trong đó ghi rằng người bạn ấy vẫn còn sống và báo thơ về gia đình kể rằng chuyến tàu đã bị cướp biển . Chúng tấn công cướp hết của cải vàng bạc mà chủ tàu mang theo và bắt trói chém giết những người đàn ông thanh niên rồi hất xuống biển làm mồi cho cá , chúng hãm hiếp các cô gái xong rồi cũng xô hết xuống biển . Cả tàu mấy chục người mà chỉ còn lại vài người sống trong may mắn là các phụ nữ lớn tuổi . Riêng người bạn này đã nhanh trí nhảy xuống biển ôm theo một phao cứu hộ khi chứng kiến thảm họa nên thoát chết và lên tàu trở lại khi cướp biển rút đi . Họ cũng được tàu cứu hộ cứu giúp và tập trung ở trại tỵ nạn Palawan Philippin…

Cho đến ngày hôm nay , dù đã hơn 30 năm trôi qua mà cô Nghè vẫn còn thắc mắc về tiếng gọi “Nghè” từ không trung , cô cũng không quên cảm giác một mình trãi qua đêm dài giữa biển khơi ... phải chăng đó là sự mầu nhiệm của Đấng Bề Trên , hay Vong Linh của ai đó linh thiêng đã cứu cô thoát chết .

(Chuyện phỏng theo lời kể của nhà chị Nghè – chị Tĩnh , Albuquerque . New Mexico USA)

Tongquan.
 

HLong_ce

Để gió cuốn đi, cuốn đi...
Thành viên BQT
Tham gia
25/8/07
Bài viết
3,072
Điểm tương tác
1,815
SVC$
0
Cảm ơn cụ Tong Quan đa chia sẻ câu chuyện kể, gia đình HLong_ce cũng có trải nghiệm này nên đồng cảm được với Chị Nghè.

Thân
HLong_ce
 

trong11

Thành viên cống hiến
Tham gia
19/11/10
Bài viết
707
Điểm tương tác
122
SVC$
0
tôi đồng cảm nhận với bác chủ.ai có trãi qua ắc sẽ hiểu được .

thân
 

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom