Guest viewing is limited

fly_tomoon

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ
Thành viên BQT
Tham gia
20/9/08
Bài viết
517
Điểm tương tác
294
SVC$
0
BẦU TRỜI TRONG SÁNG - CIELO CHIARO
ROMANO BATTAGLIA

Bầu trời...
Có một lần, một người nông dân già , bạn tôi, kể tôi nghe rằng, lạc giữa những ngọn núi Apuane, có một ngôi làng nhỏ mà ở đó điểm sự an hoà và bầu trời luôn trong sáng.

7149868-lg.jpg


Những căn nhà nhỏ, cả đến quảng trường cũng nhỏ, nhà thờ cũng nhỏ. Điều lớn lao có lẽ chỉ tìm thấy trong trái tim của những người dân sống ở đây. Ngôi làng có rất ít dân cư trú nhưng lại rất lâu năm rồi và giàu trí hiểu biết. Họ sống bằng những sản phẩm của đất đai, của lòng tin, của những nụ cười, của lòng hy vọng. Những người trẻ tuổi đi làm xa và rồi chẳng có ai quay lại nữa. Người bạn già khuyên tôi nên khởi hành từ sáng sớm, như vậy có thể lên tới đó lúc buổi sáng tốt lành để có thể hưởng thụ tất cả cái ánh sáng của một ngày cho đến khi ánh mặt trời biến mất khỏi những đỉnh núi cao trên hành trình của nó về phía biển cả.

Ngôi làng nằm gọn phía sau của một ngọn núi và được bao quanh bởi những vạt rau dại đang bắt đầu giấu những căn nhà. Chỉ còn ngọn tháp chuông của nhà thờ đâm thẳng từ giữa bãi biển màu xanh ấy. Để có thể lên tới "Bầu trời trong sáng", người ta gọi ngôi làng ấy như vậy, cần phải đi bộ vượt qua những khu rừng hạt dẻ , thông núi, cỏ dại rậm rạp, nhưng con đường mòn tối om. Con đường rất dài và không có chỉ dẫn. Mà có lẽ cũng chẳng cần thiết, với một ý chí quyết tâm tốt bất kì ai cũng có thể tới được "Cielochiaro" ( Bầu trời trong sáng- tên ngôi làng ). Cái chặng đường dài đó được nhắc đến trong bài thơ cổ :

Chặng đường dài và chẳng bao giờ kết thúc cả


Tôi đã nghĩ đến nó rất nhiều và tôi vần trong dòng suy nghĩ ấy tôi tin là đã lạc đường, nhưng không, tôi đã tới nơi.

Dọc đường tôi thường nói : "Chúa ơi,
Nếu như tôi có chiếc vé , tôi có thể khởi hành ,
khởi hành từ buổi sáng ấy đên bầu trời cao".

Tới bầu trời của tôi vào buổi sáng đầu tiên. Không khí có một mùi thơm đặc biệt, bầu trời có một màu sáng khác, cuộc sống có một âm thanh khác.

Đó là tháng năm. Thiên nhiên trang hoàng bao nhiêu là màu sắc, trên những thảo nguyên nhỏ vẫn còn nguyên cỏ khô đươc cắt để dành cho mùa đông. Ngôi làng đươc bao phủ bằng rất nhiều những con đường sỏi đá nhỏ chạy dọc theo những căn nhà cũ kĩ mà gọn gàng. Từ những ban công , những cửa sổ , người ta đặt những chậu cây hương thảo. Những bông hoa hồng leo vươn ra từ nhưng khu vườn nhỏ xíu.

Những người dân ở đây sống bằng rất ít thứ và Cielochiaro là cả thế giới của họ. Trong khi tôi đang đi dọc theo một trong những con đương nhỏ, một cụ già đang ngồi trên nhũng bậc thềm trước cánh cửa của một căn nhà dừng tôi lại nói chuyện. Ông có một chòm râu và mái tóc trắng như cước. Cặp mắt sáng ngời , tay nắm chiếc gậy và trong túi áo còn có một nhúm cỏ thơm ( loại dùng để làm cả thuốc ). Ông chào tôi bằng nụ cười thân mật và bắt đầu nói:

Đừng buồn nữa : Hãy mỉm cười nào
Đừng đếm những năm đang qua : Hãy mỉm cười nào
Đừng hối tiếc : Hãy mỉm cười ... :D

"... Chúng ta sống trên ngọn núi của sự chân thành ..."

" Ta là bác sĩ của xứ này, tên ta là Tebro. Đã rất nhiều năm ta chăm sóc những cư dân ở đây và hiên giờ ta ở đây một mình . Chúng ta còn lại rất ít : Bốn người đàn ông và ba người phụ nữ. Rồi anh sẽ biết họ , và mỗi người trong số họ sẽ kể cho anh một câu chuyện. Anh sẽ gặp một bà cụ phúc hậu kể chuyện cổ tích, một bác nông sống cùng một chú chó hoang nhưng hai tạo hoá lại thương nhau vô cùng , một bác làm rối và cuối cùng một người mà người ta gọi là Thánh rừng . Mà anh tới đây, xứ Cielochiaro này, để tìm gì vậy ?

Tôi trả lời rằng tôi tới đây để tìm một chút tĩnh lặng và một chút tươi sáng của cuộc sống.

"Ở Cielochiaro , anh có thể tìm thấy tất cả những gì mà anh muốn " rồi ông tiếp tục. " Sự tĩnh lặng sẽ dẫn anh lấp đầy cái khoảng trống trong tâm hồn anh . Ở đây, thời gian dường như đã dừng lại và chúng tôi dường như đã quên hết cả tuổi tác của chính chúng tôi. Những đứa con đã đi xa lắm rồi và chúng tôi - những người còn lại cũng chẳn còn bao nhiêu nữa. Cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản, trái tim thì chẳng biết đến thù hận cũng như đố kị nữa, chúng tôi yêu thương tất cả những tạo hoá đang sống cùng chung sống. Tối tối, chúng tôi lại cảm ơn thượng đế đã ban tặng cho chúng tôi hàng ngày.

" Những ngày tháng của chúng tôi tràn đầy nụ cười và những đêm qua đi thật bình lặng. Đó là xứ xở của tâm hồn chúng tôi, sống cùng chúng tôi , và đêm thì ngủ yên bình giống như đứa trẻ. Nếu như mỗi người trong chúng ta đều tìm kiếm nó thì thế nào mỗi chúng ta cũng sẽ tìm thấy Cielochiaro của chính mình và rắng cái đứa trẻ ấy trong chúng ta sẽ thức đậy và nói với chúng ta bằng ngôn ngữ vĩnh cửu của cuộc sống.

Sống ở đây giống như là ở biên giới với vùng đất của chúa trời , trên ngọn núi của sự chân thành.

Vào buổi sớm , những làn khói lam từ các ống khói bay lên trời giống như một lời thỉnh cầu tĩnh lặng của tất cả , họ vừa tỉnh giấc và đang hâm nóng lại cái gì đó để ăn. Cuộc sống của chúng tôi được tạo thành từ sự yên tĩnh ấy , từ những cách nhìn , những sự tự phản chiếu tâm, và tình yêu. Chúng tôi sống chắc chắn rằng chúng tôi không cô đơn mà chắc chắn luôn có người thương yêu chúng tôi. "

Khi cụ già nói thì trong tâm trí tôi chợt vụt qua những lời của Cesare Pavese :

Một xứ sở mà chúng ta muốn, một xứ sở muốn nói rằng : không đơn côi, hãy biết rằng trong những con người kia, trong những ngọn cây kia, trên mảnh đất kia, luôn có cái gì đó dành cho bạn, ngay cả khi bạn không ở lại đi chăng nữa thì xứ sở vẫn ở lại và chờ bạn . Đúng vậy, ai trong chúng ta cũng có một xứ sở của tâm hồn hay người ta vẫn thường tự tưởng tượng là có nó. Trong thực tế , đó là nơi mà chúng ta dừng lại lâu nhất. Đó là căn nhà mà cha mẹ chúng ta đã sinh sống, đó là nơi mà chúng ta đã trải qua cả thời thơ ấu, nơi chúng ta đã chơi, nơi chúng ta đã bày những trò nghịch ngợm đầu tiên.

Tôi hỏi người bác sĩ già theo ông đâu là những giá trị của cuộc sống ? Ông nhìn tôi thật lâu dường như tìm kiếm nhứng từ thích hợp trong mắt tôi vậy và trả lời tôi như từ rất xa xôi :

Trong cuộc sống có rất nhiều những điểm sáng suy nghĩ mà trở thành nên có giá trị. Nếu ta nghĩ rằng ta yêu một người nào đó, suy nghĩ ấy trở thành tình yêu và tình yêu trở thành sự thật và vĩnh viễn. Khi mà ta không nghĩ đến nữa, bởi vì có ai đó đã làm chúng ta thất vọng, đã bỏ chúng ta mà đi, lúc đó, tất cả biến mất. Và kết thúc luôn cả tình yêu. Giúp đỡ chúng ta sống còn là cả đức tin vào chính bản thân ta bởi nó làm chúng ta cảm thấy tự do hơn: Tự do được yêu , tự do quyết định tự do nhịn cuộc sống từ một đỉnh núi mà chúng ta đã cất công xây dựng nhiều năm. Hãy cố gắng nhận ra chú đom đóm mà ngày xưa khi còn là một cậu bé, anh thường tò mò ngắm nhìn đến mặt trời của mùa xuân; bây giờ sẽ là chú đom đóm tò mò nhìn anh. Đó là cả thế giới đang nhìn anh và yêu anh. Đó là cả một sự ảo tưởng và vẻ đẹp lớn lao cho phép anh sống. Đặt niềm tin vào tất cả những gì mà thế giới muốn có nghĩa là anh đang sống. Loài người sẽ thực sự là già cả nếu như không còn ai mong ước sống nữa. Ở xứ sở Cielochiaro, chúng tôi hiểu những điều mà lấp đầy cuộc sống với những ý tưởng lớn lao đó chính là sự giàu có thực sự của Tồn Tại .

Cần phải bỏ qua đi tất cả những điều mà ngăn cấm chúng ta yêu thương người khác, tước đi những sự tưởng tượng của chúng ta, tất cả những đièu ngăn cản chúng ta bay; ngay cả tuổi trẻ, bởi thường xuyên đó là trí nhớ về sự sợ hãi và thiếu chắc chắn. Có lẽ cần phải sinh ra trong chúng ta một tuổi trẻ khác nữa để so sánh với tuổi trẻ ban đầu"

Ông bác sĩ già im lặng, đôi mắt ông dường như đang dõi theo những chiếc bóng xa thẳm ở một không gian xa lạ nào đó. Tôi nhớ đến tiểu thuyết gia người Pháp, André Maurios:

Hạnh phúc phụ thuộc vào ý chí của chúng ta
Nỗi sợ, sự sợ hãi vô ích
đưa chúng ta đến bến bờ của bất hạnh
Còn cái gì đó ẩn sâu hơn nữa . Một mệnh lệnh .

Mùi gỗ cháy càng ngày càng nồng hơn , và tiếng chim cắt đứt sự tĩnh lặng của những khu rừng và trên trời những đám mây trắng đang chạy về phía những ngọn núi cao. Một dòng suối ngọt ngào đang chảy dịu dàng trong tôi. Một sức sống mới đang trỗi dậy từ từ giống như hồi ta còn trẻ khi hồi phục sau những cơn sốt cao, sau những mỏi mệt của cơ thể và những cơ bắp nhão ra, lúc đó dường như cảm nhận được cả mùi hương cỏ do gió mang lại, rồi dần dần những làn khói mang mùi thơm bếp núc khi đến giờ cơm tối.

Sự gần gũi của đôi mắt ông khiến tôi cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Tôi nhận thấy ông đang vạch trên sỏi những hình thù kì lạ bằng chiếc gậy. Để có thể hiểu được ý nghĩa của chúng tôi cúi xuống để có thể nhìn rõ hơn.

" Đó cũng chỉ là một trò tiêu khiển thôi" ông nói. Đó là một cách khác để viết trên đất mẹ . Chúng ta là con của đất và rồi một ngày , đất mẹ sẽ lại mở rộng vòng tay đón chúng ta trở về.

Bây giờ quay lại với lí do tại sao mà anh lên Cielochiaro này. Để có thể viết được phóng khoáng hơn , cần quên đi không gian và thời gian đang bao quanh chúng ta.

" Những nhà khám phá lớn trong lịch sử, ví dụ, họ đã rất hạnh phúc bởi vì trong những chuyến đi xuyên qua những khu rừng rậm rạp những sa mạc không bờ bến, họ mất đi khái niệm về thời gian và không gian. Hết bình minh rồi lại đến hoàng hôn, họ ăn rất ít và chịu nhiều hy sinh, mất mát, sống giữa thiên nhiên như những chú chim rừng. Trong họ, luôn tồn tại khao khát được khám phá cái gì đó và sức mạnh đó đã đẩy họ đi qua thời gian. Họ đi qua những đồng bằng rộng lớn , leo qua những đỉnh núi cao, họ tới những độ cao mà có thể nhìn thấy cả thế giới, và trong cái nhìn đó thì thời gian trở thành vĩnh cửu và không gian trở thành vô tận. Những nhà khám phá đó dường như trở lại thành những đứa trẻ với con mắt sửng sốt trước bầu trời. Họ thực sự tự do và sự tự do giữ họ trẻ mãi. Platone cũng đã từng nói rằng : " Sự tự do nằm trong sự tự làm chủ chính bản thân mình , không phụ thuộc vào bất kì một ai, trong bất kì trường hợp nào "


Trong khi ông bác sĩ già thông thái nói, tất cả dường như trở nên sáng rõ hơn và trong tiếng ông, những chiếc chuông nhỏ của những chú cừu đang đi ăn trên đồng cỏ kêu ting ting, tiếng nước chảy trong trẻo của một nguồn nhỏ nào đó lan khắp giữa các căn nhà, tiếng ai đó vọng từ xa tới.
Buổi sáng trong lành của mùa xuân cứ lan to dần dần cái ngọt ngào của nó một cách khó diễn đạt. Một cảm giác sống trong một giấc mơ đẹp mà người ta chẳng muốn thức dậy nữa. Tất cả đều mỉm cười chân thành.

Điều đó là sự thật : Chúng ta mơ ước những điều mà chúng ta tin là chúng ta thiếu, ngay cả không nhận ra là chúng ta thiếu nhiều hơn cái chúng ta muốn và cả cái chúng ta đang sở hữu. Đó chẳng qua là chúng ta sử dụng sai,nếu chúng ta học cách không muốn quá nhiều thì ngay cả những cái nhỏ và đơn giản nhất của cuộc sống cũng trở nên to lớn và đáng giá.

Hạnh phúc và sự lạc quan phụ thuộc vào chính chúng ta, vào ý chí của chúng ta, vào suy nghĩ của chúng ta, vào hy vọng của chính chúng ta nữa. Đừng chờ cơn mưa tạnh rồi mới bước đi. Ngay cả khi chúng ta ướt trong nhầm lẫn và hối tiếc nhưng cũng rất tuyệt khi chúng ta leo lên đến đỉnh của ngọn núi sự thật .

Tôi hỏi ông về hạnh phúc.

“Hạnh phúc”, ông già nói “ là điều kiện con người đi tìm cái hơn thế nữa trong cuộc sống. Khi chúng ta còn trẻ, hạnh phúc ở trong chính chúng ta, nhưng chúng ta không nhận ra bởi thường chờ đợi xảy ra cái gì đó mới. Cùng với thời gian qua, chúng ta ngoái nhìn lại những ngày đã qua và gắng sống lại chúng bằng những ký ức, lúc đó chúng ta mới nhận ra rằng chúng ta đã từng sống những ngày hạnh phúc. Vậy thì hạnh phúc là cái gì ? Một làn sóng, một cú đẩy cũng gắn với hạnh phúc của chúng ta ư ? Một làn sóng, một cú đẩ gắn với ý chí của chúng ta. Nó không phụ thuộc vào các nhân tố bên ngoài mà chính những suy nghĩ của chúng ta bên trong. Đó là một mệnh lệnh của tâm hồn chúng ta trả lời một cách tự nhiên những ý tưởng của chúng ta.

Có những người mà họ có tất cả nhưng họ không hạnh phúc. Có những người khác họ chẳng có cái gì cả nhưng trái tim họ lại tràn đầy niềm vui. Có biết bao nhiêu người không biết đến cả giá trị của cuộc sống và lãng phí thời gian của họ trong những suy tư ảm đạm, tiêu cực. Đó chính là con đường mang đến bệnh tật cho cả tâm hồn và cơ thể. Có thể ốm khi người ta không còn ý chí nhìn thấy bầu trời, nói chuyện, giao tiếp với con người nữa. Nhưng cũng có thể khoẻ mạnh và đầy hứng khởi ngay cả ở tuổi muộn khi người ta sống với nhịp sống của mùa, của tự nhiên và của cả những thứ nho nhỏ, người ta có sức mạnh nhìn về phía trước, thích thú với tất cả những gì mà ánh mắt chạm phải. Có những khi chỉ cần chút ít thôi cũng đủ để tìm thấy sự an ủi. Trong những ngày lạnh giá của mùa đông, khi tất cả còn chìm trong yên lặng và những cánh cửa trong làng đóng, nếu tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ làm như một nhà văn Mỹ Henry David Thoreau :” Tôi coi lại lò sưởi để đến khi tôi quay trở lại vẫn còn thấy lửa trong lò sưởi. Nếu như tôi không phải đi xa, ngọn lửa sẽ lôi kéo sự chú ý của tôi nhiều hơn. Có những lần ngay cả khi tôi đang ở nhà, tôi cũng giả vờ với chính mình là phải đi ra ngoài và tôi sửa lại ngọn lửa trong lò sao cho tốt nhất có thể được. Ngay cả điều này cũng là nghệ thuật sống : Sắp xếp cuộc sống của chính chúng ta theo cách mà nó có thể tiếp tục đi một mình mà không cần sự giám sát thường xuyên nữa. Được như vậy chúng ta có thể sống một cách lạc quan giống như chúng ta đang ngồi cạnh ngọn lửa vậy”

Sự trưởng thành cũng có nghĩa là biết đối diện với thực tế theo một cách có sắp xếp. Có khả năng hoà nhập với những thay đổi và cảm thấy tự do từ những giác cảm sinh ra từ lo âu hay căng thẳng.

Chúng ta có thể ở lại tuổi trẻ giống như hy vọng của chúng ta hay ở tuổi già giống như trong sự thất vọng. Ta muốn anh nhớ rằng bước đầu tiên trong bức thư mà Epicuro viết 23 thế kỉ trước ở Meneceo: “ Chẳng bao giờ là quá trẻ hay quá già cho sự hiểu biết về hạnh phúc. Ai mà nghĩ rằng chưa đến lúc hiến dâng cho nó nghĩa là chưa quá muộn, giống như nói vẫn chưa đến lúc hạnh phúc nghĩa là đã qua rồi. Nghĩa là dù trẻ hay già, luôn luôn là thời điểm để chúng ta hiến dâng cho hạnh phúc.

Để cảm thấy lúc nào cũng trẻ khi chúng ta sẽ ở trước những năm tháng mà ở đó trong ký ức hiện về hạnh phúc trong quá khứ. Người ta đi tìm hạnh phúc cũng như đi tìm những thứ khác trong cuộc sống và chẳng bao giờ là muộn để đi tìm nó cả. Nó sẽ tới khi chúng ta mong ước nó với tất cả ý chí và thường là nó ở gần chúng ta hơn là chúng ta nghĩ.

Chúng tôi đã học được ý nghĩa cuộc sống ở Cielochiaro. Mỗi sáng khi mặt trời ló ra khỏi những dãy núi thì từ trong trái tim của những người dân ở đây một ý nghĩa lớn lao về tự do đồng hành cung họ đến hết ngày. Và tới khi từ trong những cổ họng của những ngọn núi phát ra những tiếng vọng của gió thì một giác cảm của tự do đưa chúng tôi mơ đến những bến bờ xa xôi.

Khi những chú chim bắt đầu líu lo trên những cành cây, dồn đầy niềm vui vào những trái tim và khi trên những thảo nguyên, những bông hoa nho nhỏ bắt đầu hé nở là dấu hiệu ai đó đang yêu chúng ta.

Khi nước từ nguồn đổ về dồn dập sau những trận mưa, chỉ cho chúng ta con đường mòn của cuộc sống và những đám mây trắng trên trời là những niềm hy vọng đang bay về phía tưng lai. Khi con người sẽ hiểu hết tất cả những điều này nghĩa là sẽ tới được hạnh phúc. Nghe những lời của ông bác sĩ già, tôi chợt nhớ đến những lời th mà tôi đã đọc ở đâu đó:

Đừng buồn nhé : hãy mỉm cười nào
Đừng đếm những năm đã qua : Cười nhé
Đừng hối tiếc : Mình cười
Nhớ rằng cuộc sống của ta
Chỉ là một khoảnh khắc
Giữa hai cực : Chúng ta cùng cười .


Tôi nghĩ cuộc sống sao mà lạ quá.

Giống như tôi thấy mình giữa những ngọn núi, ở một xứ xở nhỏ, nơi mà thời gian dường như dừng lại, theo chỉ dẫn của một ông bạn là nông dân mà thỉnh thong tôi thường ghé qua chi ở Versilia.

Đó là một người thông thái, gắn với đất và gia đình, sống với những mùa vụ và mưa gió, đông hè.

Qua những lần gặp, ông nói cho tôi rất nhiều thứ và khi nhìn thấy tôi buồn hoặc không vui , ông cho rằng tôi là một con người hạnh phúc nhưng không biết là đang hạnh phúc. Một lần, ông nói với tôi :

Nếu như thiếu cái gì đó trong cuộc sống của anh thì là bởi anh chưa nhìn thấy hết mà thôi.

Đúng vậy, cuộc sống của tôi thường vượt qua những lúc thiếu tự tin, tình trạng thất vọng và nỗi sợ hãi vô căn cứ. Tôi lặp lại những đièu này trong những cuốn sách của tôi vì đó là điều kiện khiến tôi cứ đi tìm không ngừng nghỉ. Từ khi tôi còn nhỏ, tôi thường đợi mùa hè để có thể cảm thấyvui vẻ, nhưng khi hè đến tôi lại nhận ra là mình dễ chịu hơn trong mùa đông.Những làn sóng tình cảm cứ ngụp lặn giữa sung sướng và đau đớn, hối tiếc, thất vọng và những giấc mơ. Thật là một cuộc sống hỏng hóc! Cái gì sẽ là còn lại nếu không phi là hối tiếc vì đã không sống.

Tôi còn nhớ, hồi tôi còn là một cậu nhóc, ngày chủ nhật cùng bè bạn, chúng tôi cùng leo lên dãy Apuane, có một lần chúng tôi tới một xứ xở mà có ít xíu dân. Cũng lần đó tôi cũng đã dừng lại và nói chuyện với một ông già ngồi trên bậu cửa của một căn nhà. ông là một người leo núi, và đã nhiều tuổi lắm rồi và một mong ước duy nhất không ngừng nghỉ là có thể đào kho báu giấu trong một cái hang ở một hẻm núi.(canalone).ở đó, ông già nói có một cái lều tất cả đều bằng vàng mà những người lính không hiểu từ cuộc chiến tranh nào đã cất giấu ở đó. Cha ông trước khi mất đã tin tưởng bật mí cho người con trai bí mật của cuộc đời ông.

Với những người trong xứ xở, ông không dám nói vì sợ họ sẽ đi đêm đến căn lều bằng vàng của ông. ông chỉ nói với những người từ xa tới, và hy vọng một sự giúp đỡ. Ông hỏi tôi giúp lên đó, trên cái hẻm núi. ông kể cho tôi nghe rằng có những đêm mưa gió, sấm chớp ầm ầm bên ngoài, ông nghe cả tiếng đập vào cái lều đó.

Cái bí mật đó là lí do duy nhất khiến ông sống sót và là niềm hy vọng duy nhất về hạnh phúc của ông. Và ông đã sống những năm cuối đời cho căn lều bằng vàng với hy vọng một ngày nào đó sẽ hưởng thụ kho báu kia và trở thành một người giàu có.

Niềm hy vọng lớn lao đó đã khiến ông sống rất thọ, qua cả giới hạn trên tờ giấy định mệnh.

***********************************************************************

Những lời hay ý đẹp của những nhà thông thái và của những nhà thơ trên thế giới thường giúp tôi khi tôi không biết biểu hiện những điều muốn nói, thì đây là thơ của nhà thơ người Đức:

Hy vọng nối tiếp hy vọng cùng biến mất
Nhưng trái tim kia vẫn tiếp tục hy vọng
Làn sóng nọ nối tiếp làn sóng kia tan vỡ
Nhưng biển xa xôi vẫn không mệt nhoài
Những làn sóng cứ ngụp lặn rồi trào dâng
đó là cuộc đời của biển cả

những hy vọng cứ tiếp tục biến đổi không ngừng đó là cuộc phiêu lưu của trái tim ...

Tôi vẫn tiếp tục ngắm cái xứ sở kì lạ này ở các góc độ khác nhau của nó. Thời gian dần dần qua, âm thanh của cuộc sống dần dần đậm đặc lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chủ đề được đánh giá cao

Bên trên Bottom