Chim ruồi (còn được gọi là chim ong) là một loài
chim nhỏ, khi bay chúng đứng nguyên ở một chỗ, đôi cánh của chúng đập trên 70 lần/s, vì vậy chúng được đặt tên là chim ruồi.
Chim ruồi thường có màu lông khá sặc sỡ. Chim ruồi ở
Colombia có vệt lông
màu xanh ngọc bích óng ánh và dải lông
màu xanh lơ sáng rực ở phía trên cổ họng, chòm lông màu trắng muốt ở dưới chân. Chim ruồi có khoảng hơn 300 loại, thường có kích thước khá nhỏ, trong đó có chim ong Cuban bee là loài chim bé nhất thế giới, kích thước xấp xỉ con ong nghệ, nặng khoảng 2
g
Mọi loài chim ruồi đều ăn mật hoa. Có nhiều loài với cặp mỏ dài (mặc dù chân của chúng lại rất nhỏ) và lưỡi dài để dễ dàng thọc sâu vào những loài hoa khác nhau để hút mật. Vai trò của những lúc hút mật như thế này cũng có thể xem như trường hợp vai trò của
ong hoặc
bướm khi hút mật: giúp hoa thụ phấn.
Cánh chim ruồi không giống cánh của bất kỳ loài chim nào khác. Chúng có thể hoạt động tự do theo chiều hướng của vai, giúp chim có thể bay đứng yên một chỗ và giữ cho đầu chim cố định. Điều này cũng có nghĩa là chim ruồi có thể bay lùi.
Phần lớn các con chim ruồi đều có kích thước rất nhỏ. Loài chim ruồi ong ở
Cuba có chiều dài nhỏ hơn 6cm và là loài chim nhỏ nhất
thế giới. Chim ruồi có kích thước tối đa là 20cm.
Chim ruồi làm tổ ở những cành cây nhỏ, hoặc treo lơ lửng, hoặc xây trong hang động. Tổ của chúng là nơi cho các con cái đẻ trứng, với 2 trứng/lứa. Cũng để phù hợp với kích thước của mình, tổ chim ruồi rất nhỏ và khó phát hiện.
Mặc dù chim ruồi ăn cả
côn trùng,
nhện... nhưng mật hoa vẫn là thức ăn chủ yếu của chúng. Chim ruồi thường ở những nơi có nhiều hoa rồi bảo vệ lãnh thổ của chúng, khi cảm thấy chán, chúng lại bay đi tìm những loài hoa mới lạ khác.
Cơ thể của chim ruồi rất nhỏ, nhịp đập cánh rất nhanh và nhiệt độ cơ thể rất cao. Điều này nói lên rằng chim ruồi cần rất nhiều năng lượng từ các nguồn thức ăn. Một khi những con chim ruồi này thiếu thức ăn thì chúng lập tức sẽ uể oải, nhịp đập cánh chậm chạp hơn để tiết kiệm một chút năng lượng còn lại trong cơ thể của chúng.
Một vài loài chim ruồi cũng đi di cư tìm mồi và trú đông. Những loài chim ruồi đặc biệt này có sức bay rất lớn và chúng thường là những con chim ruồi
châu Mỹ.
Kiểu bắt mồi kỳ quặc của chim ruồi
<?XML:NAMESPACE PREFIX = O /><O><?XML:NAMESPACE PREFIX = V /><V:SHAPE id=_x0000_s1026 style="MARGIN-TOP: 5.8pt; Z-INDEX: 1; LEFT: 0px; MARGIN-LEFT: -0.75pt; WIDTH: 60pt; POSITION: absolute; HEIGHT: 75pt; TEXT-ALIGN: left; mso-wrap-distance-left: 1.5pt; mso-wrap-distance-right: 1.5pt; mso-position-vertical-relative: line; mso-wrap-distance-top: 1.5pt; mso-wrap-distance-bottom: 1.5pt" type="#_x0000_t75" o:allowoverlap="f" alt=""><V:IMAGEDATA o:title="kieubatmoi" src="../../images/Dong%20v4.jpg"></V:IMAGEDATA><?XML:NAMESPACE PREFIX = W /><W:WRAP type="square"></W:WRAP></V:SHAPE>Uốn cong cái mỏ dưới với độ mềm dẻo đến không ngờ, con chim ruồi chộp lấy mồi của nó chỉ trong tích tắc. Video tốc độ cao của các nhà khoa học Đại học Connecticut ở Storr (Mỹ) đã ghi lại được cảnh tượng lạ lùng này.
Nửa dưới của chiếc mỏ hẹp và thẳng tắp của chim ruồi có thể uốn cong gần như gấp khúc xuống dưới, mặc dù chúng không hề có điểm nối nào. Cử động này cũng góp phần mở rộng miệng của nó.
Chim ruồi là ví dụ hoàn hảo cho sự thích nghi về mặt thể chất, làm cho mỏ của chim ruồi cân bằng được hai vai trò hút mật và bắt côn trùng. Chiếc mỏ thuôn dài đặc biệt cho phép nó cắm sâu vào hoa để hút mật, nhưng dường như lại quá kềnh càng để bắt côn trùng. Mật hoa không đủ cung cấp dinh dưỡng cho chúng, đặc biệt trong thời kỳ di cư hoặc đẻ trứng. Để bắt một con ruồi giấm, con chim ruồi há mỏ và mở rộng miệng, đồng thời uốn cong mỏ dưới xuống. Chúng lao vào con mồi với cái miệng mở rộng và mỏ dưới cong đi 15-20 độ, nhờ vậy chúng dễ dàng đớp được côn trùng ở gần gốc mỏ của chúng.
</O
>