MỤC KÍCH MỘT TRẬN CHIẾN<O></O>
Có nuôi mới biết ,có đi bẩy mới thấy ghiền,cái thú đi gác chắc chẳng bao giờ tui bỏ được.Thật quá dể dàng để nhận biết sự có mặt củachúng trong rừng tràm,nơi có rất nhiều âm thanh êm tai khác,nào là hút mật 7 màu gọi bạn tình,trang phô trương tất cả các tuyệt nghệ cùng cái mỏ cong dài đang uốn dẻo 3 tấc lưỡi.Tiếng vành khuyên căng lửa đang ở trong chùm lá đâu đó thách đấu lẫn nhau. Tiếng vàng nghệ trống vừa tìm sâu vừa ngân nga một bản tình ca êm ả. Nè nè các ACE có nghe một bản hòa tấu đầy cung bậc kia không, ‘Nó’ đấy.nó đang đứng trên cái cây tràm cao nhất ở góc bờ kia kìa,ông trùm khu này đang dạo lại máy bản nhạc lòng và đôi khi chêm vào một đoạn mới toanh cho thêm phần hứng thú,rồi lại trở về diệu Đô Rê Mi quen thộc,rồi BaLat, Rồi BôLê Rô, cứ thế mà tuôn ra cừa thánh thót véo von vừa vi vu như gió thoảng vừa ngân nga như tiếng trống trường.Bài nhạc của nó hay như vậy đó mà so với cái tên háo đá đang nhảy lên nhảy xuống trên cái cây khuynh diệp khô ở tuốt đằng kia thì chẳng hay chút nào,nghe sao mà thấy ghét muốn chết.hắn xù cái bộ lông như muốn dựng ngược lên vậy, đưa cái bụng trắng hếu,nhảy tưng tưng như trái banh lông thật là buồn cười.Đúng là hắn ghét cai ghét đắng cái bài hát của nó, hắn tức đến tóc tai bù xù, ruột gan lộn ngược, hắn quyết phen này phải qua đập cho cái thằng mồm năm miệng mười kia một trận tan tác mới được,cho cái môi mỏng của nó trở thành môi chì luôn,cho bỏ cái tật bửa nào củng chí chóe inh ỏi, nghe bực cả mình.Nói là làm liền không đôi co,với hắn nói đánh là đánh,hắn nhúng người một cái,đôi cánh dang ra,người lao đi vùn vụt,vừa bay hắn vừa chưởi :” ê cái thằng lẽo mép kia, hôm nay tao đánh cho mày biết mặt”.Nó vẫn ngang nhiên hát nhưng trong hơi thở có phần gấp hơn, ca khúc lạ mỗi lúc xuất hiện một nhiếu,chắc nó mới chế hay là lẹo lưỡi rồi, câu nọ xọ câu kia. Bản giao hưởng nghe lạ hẳn nhưng thấy hay hay, dồn dập nhưng rất hưng phấn.Đuôi nó lúc nào củng thế như một cái quạt tỏa nhiệt ở phìa sau,giật rồi lại xòe, xòe rồi lại giật.Chổ nó và hắn đứng cách nhau không tới 100m, thoáng cái hắn đả cách nó hơn 1 tầm. Nó bất ngờ im lặng một cách lạ kỳ,đâu có giống với nó lúc nảy.sao vậy, nó sợ rồi sao.giặc đánh tới nhà rồi phải làm cái gì đó chống cự đi chứ.Nó sợ thất rồi,người nó mọp sát vào nhánh cây,thân hơi nghiêng qua một bên,đôi mắt nhìn địch lơm lơm như là nhìn kẻ thù lần cuối.trông thảm thảm ghê ghê.nó chết rồi vì sợ quá chứ gì !Hắn đã đến sát bên nó,vẫn cái vẻ thự tin như lúc đầu hắn xà vào nó.Bất thình lình nó tung mình như một mũi tên cấm phập vào hắn.tiếng chí chóe liên hồi,lông bay lã chả. không còn nhận ra đâu là nó và đâu là hắn nửa.Bổng nghe tiếng rít lên re ré,re ré ré như tiếng rên, 1 tên đã bị khóa đầu rồi, một chân khóa nách non còn mỏ thì mổ túi bụi vào cái đầu đã bị chân kia giữ chặt .Trời ơi , toàn là đòn hiểm.Con bị khóa ra sức giảy giụa, 2 chân đạp vào ngực con kia nghe bồng bộc ( hihi hơi quá).Hai con rơi từ đọt tràm xuống với chiều cao gần 10m, xuyên qua mấy tán lá tràm sức rơi đã giảm nhưng vẫn còn lăn cuồn cuộn.Phịch ! đúng là nghe một cái phịch nhưng củng may là lớp lá tràm mục củng dày và có tán lá đở bớt.nếu không ,rơi tự do từ độ cao đó thì chỉ có nước đem về chiên cả hai.Bị rớt một cái như trời giáng, cả hai đều bị chấn động mạnh làm văng ra xa. Vậy mà có chịu thôi đâu, lại tiếp tục xáp lá cà lần 2,lần này hai bên thận trọng hơn rất nhiều, bên này đánh là .............
...............còn nửa..........