Trình đơn
Tin tức
show map
Authors
Diễn đàn
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Có gì mới
Bài mới
New media
New media comments
Bài viết mới trong hồ sơ
Hoạt động gần đây
Media
New media
New comments
Tìm media
Thành viên
Đang truy cập
Bài viết mới trong hồ sơ
Tìm trong bài viết hồ sơ
Credits
Transactions
SVC$: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Trình đơn
Đăng nhập
Đăng ký
Guest viewing is limited
You have a limited number of page views remaining
0 guest views remaining
Register now to remove this limitation
Diễn đàn
GIẢI TRÍ | THƯ GIÃN | HỌC TẬP
Thơ văn và các câu chuyện tự sự, tùy bút
Thơ văn
Một chút bâng khuâng
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời vào chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="manhhung102" data-source="post: 263630" data-attributes="member: 67378"><p>[FONT=&quot]Đây là cảm xúc của một người con Hà Nội trước lúc phải xa quê hương một sớm sương phủ. Mọi kỷ niệm, mọi nỗi nhớ cứ ùa về làm cho tác giả chỉ muốn “ngâm tẩm” để những hình ảnh của Hà Nội thấm đẫm vào tim. Cái cảm giác khi mở mắt, thực tại sẽ vô tình xoá nhoà đi nhưng hoài niệm vốn trở thành lẽ sống khiến tác giả có một phản xạ có điều kiện là “khép mắt lại”. Đôi mắt, như nhiều người vẫn thường nói, là cửa sổ tâm hồn, là ống kính giúp “thân máy-bộ não” lữu giữ những khoảng khắc đáng nhớ, đáng lẽ phải mở để lưu giữ thì giờ đây lại khép. Điều trái ngược này tạo nên một cảm giác sợ mất, mà mất đi những thứ vô cùng quý giá![/FONT]</p><p> [FONT=&quot] [/FONT]</p><p> [FONT=&quot]Bài thơ được kết bằng một khổ hai câu, nó hoàn toàn không đúng với quy luật. Nhưng cái không đúng quy luật đó lại làm cho người đọc cảm được “sức nặng” của những điều níu kéo tác giả. Phải chăng chỉ có cảnh Hà Nội níu giữ tác giả? Hay lấp ló đâu đây hình bóng một người phụ nữ nhẹ nhàng, duyên dáng, hiền dịu, thuỷ chung đang chờ, đang ngóng…để “Bàn tay ai xoa dịu nỗi ưu phiền”???[/FONT]</p><p> [FONT=&quot] [/FONT]</p><p> </p><p></p><p></p><p>Em xin phép được bình bài thơ Xa Hà Nội của cụ Hungdt như sau:</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="manhhung102, post: 263630, member: 67378"] [FONT="]Đây là cảm xúc của một người con Hà Nội trước lúc phải xa quê hương một sớm sương phủ. Mọi kỷ niệm, mọi nỗi nhớ cứ ùa về làm cho tác giả chỉ muốn “ngâm tẩm” để những hình ảnh của Hà Nội thấm đẫm vào tim. Cái cảm giác khi mở mắt, thực tại sẽ vô tình xoá nhoà đi nhưng hoài niệm vốn trở thành lẽ sống khiến tác giả có một phản xạ có điều kiện là “khép mắt lại”. Đôi mắt, như nhiều người vẫn thường nói, là cửa sổ tâm hồn, là ống kính giúp “thân máy-bộ não” lữu giữ những khoảng khắc đáng nhớ, đáng lẽ phải mở để lưu giữ thì giờ đây lại khép. Điều trái ngược này tạo nên một cảm giác sợ mất, mà mất đi những thứ vô cùng quý giá![/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="]Bài thơ được kết bằng một khổ hai câu, nó hoàn toàn không đúng với quy luật. Nhưng cái không đúng quy luật đó lại làm cho người đọc cảm được “sức nặng” của những điều níu kéo tác giả. Phải chăng chỉ có cảnh Hà Nội níu giữ tác giả? Hay lấp ló đâu đây hình bóng một người phụ nữ nhẹ nhàng, duyên dáng, hiền dịu, thuỷ chung đang chờ, đang ngóng…để “Bàn tay ai xoa dịu nỗi ưu phiền”???[/FONT] [FONT="] [/FONT] Em xin phép được bình bài thơ Xa Hà Nội của cụ Hungdt như sau: [/QUOTE]
Insert quotes…
Mã xác nhận
Trả lời
CHÚC MỪNG SINH NHẬT SVCVIETNAM
Bên trên
Bottom