Trình đơn
Tin tức
show map
Authors
Diễn đàn
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Có gì mới
Bài mới
New media
New media comments
Bài viết mới trong hồ sơ
Hoạt động gần đây
Media
New media
New comments
Tìm media
Thành viên
Đang truy cập
Bài viết mới trong hồ sơ
Tìm trong bài viết hồ sơ
Credits
Transactions
SVC$: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Trình đơn
Đăng nhập
Đăng ký
Guest viewing is limited
You have a limited number of page views remaining
0 guest views remaining
Register now to remove this limitation
Diễn đàn
GIẢI TRÍ | THƯ GIÃN | HỌC TẬP
Truyện đọc
Loại khác
Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu ^_^
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời vào chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phuonglinh" data-source="post: 8328" data-attributes="member: 797"><p><strong>Chiếc bật lửa kỷ niệm</strong></p><p></p><p>Chia tay với mối tình đầu, trái tim tôi cũng đã trở nên băng giá. Tôi không còn tin vào tình cảm và giữ khoảng cách với tất cả những người con trai tôi đã gặp. </p><p> Đúng lúc đó, Viễn Sơn xuất hiện. Viễn Sơn là Phó Tổng giám đốc mới được điều đến công ty tôi làm việc. Anh hơn 30 tuổi, đó là một người đàn ông nhã nhặn và lịch thiệp. Anh có đôi bàn tay rất đẹp với những ngón tay thon dài mềm mại, sau này quen rồi tôi thường đùa anh nên đổi nghề là một nghệ sĩ dương cầm hơn là làm một nhà doanh nhân. </p><p> Lý do vì sao tôi tin tưởng ở Viễn Sơn và không ngại ngần làm bạn với anh cũng vì một nguyên nhân rất quan trọng: Viễn Sơn đã kết hôn! Từ bé, tôi đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của bố mẹ, cho nên không bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sẽ yêu một người đã có gia đình. </p><p> Viễn Sơn như một người anh trai hiền từ, vô cùng khoan dung độ lượng với tôi. Anh biết khi uống trà tôi thích thả một bông hoa hồng vào trong cốc, từ đó trong cốc trà của tôi không bao giờ thiếu một bông hồng mới nở. Anh biết tôi thích nghịch bật lửa, nên vào ngày sinh nhật của tôi đã mua tặng tôi một chiếc bật lửa rất đặc biệt, đó là mỗi lần bật lửa lên, thì trong chiếc bật lửa sẽ đồng thời phát ra một bản nhạc rất êm dịu. </p><p> Biết tôi ở một mình, lại thường không tự biết chăm sóc bản thân mình, cho nên anh cũng luôn cẩn thận mua thức ăn sẵn để trong tủ lạnh cho tôi, hoặc lấy mọi lí do để có thể mời tôi về nhà cùng ăn cơm với gia đình anh. </p><p> Viễn Sơn có một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Vợ anh rất hiền thảo và dịu dàng, anh cũng đã có một cô con gái nhỏ xinh xắn. Tôi vô cùng ngưỡng mộ gia đình anh, ở nơi đó lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận thấy hạnh phúc đang tràn ngập. </p><p> Ngày tròn một năm tôi và bạn trai chia tay nhau, tôi đã nhận được thiếp cưới của bạn trai gửi về từ bên Mỹ. Việc đó vốn dĩ tôi đã biết trước, nhưng khi phải đối mặt với sự thật ấy, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình sụp đổ và tan vỡ. Tôi hiểu rằng mình đã thật sự vĩnh viễn mất đi mối tình đầu của mình, tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã hằng vun đắp. </p><p> Tối hôm đó, tôi đã uống rất nhiều rượu, Viễn Sơn chỉ ngồi bên cạnh tôi, cũng không nói một lời và lặng lẽ uống rượu. Khi từ quán rượu bước ra cũng đã là nửa đêm, anh đưa tôi lên xe của anh và đưa tôi về nhà. Lúc trên xe tôi đổ quỵ bên vai anh, bất ngờ òa khóc nức nở. Anh dịu dàng ôm nhẹ tôi vào lòng và khẽ hôn lên những giọt nước mắt của tôi... </p><p> Sau tối hôm đó, khi gặp lại Viễn Sơn tôi có một cảm giác ngượng nghịu chưa từng có. Dù anh vẫn luôn quan tâm dịu dàng với tôi, nhưng tôi không còn cảm giác tự nhiên vô tư như lúc trước nữa. Trái tim tôi dường như có vật gì đó đè nặng, một cảm giác kì lạ chưa bao giờ có. </p><p> Mùa đông đến, tuyết phủ trắng cả đất trời. Cứ mỗi lần chuyển mùa vào đông tôi thường hay bị cảm nặng, thường xuyên phải xin nghỉ làm ở nhà dưỡng bệnh. Mai là đồng nghiệp và cũng là bạn gái thân nhất của tôi ở nơi đây. Mỗi lần tôi bị bệnh, Mai không ngại vất vả ngày đêm túc trực chăm sóc cho tôi. </p><p> Ngày hôm nay cũng vậy, Mai đến giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp. Nhưng hôm nay, tâm trạng Mai có vẻ không được vui. Mai khẽ thì thầm tâm sự với tôi, cô rất yêu một người con trai, người đó là bạn học trước đây của cô. Nhưng giờ đây người đó đã có người yêu khác và họ chuẩn bị sắp kết hôn. </p><p> Mai rất buồn, cô lặng lẽ thở dài một cách bất lực: “Mình biết mình nên tỉnh lại, không nên tiếp tục nhớ đến anh ta nữa. Nhưng mình đã yêu anh ấy thật rồi, và cũng biết rằng mãi mãi cả đời này không bao giờ có được anh ấy. Mỗi lần nghĩ đến anh ấy, trái tim mình lại đau nhói. Bình biết không? Khi nhớ đến ai mà trái tim cảm thấy đau đớn, đó chính là tình yêu...”. </p><p> Từng câu nói của Mai bất chợt làm trái tim tôi thảng thốt. Nhớ đến một người mà trái tim thấy nhói đau? Một cảm giác quen thuộc biết chừng nào. Đúng vậy, mỗi lần nghĩ đến Viễn Sơn, tôi nhận thấy trái tim tôi đã có những cảm giác kì lạ như thế. Tôi đã yêu Viễn Sơn rồi sao? Đó là một chuyện tôi đã nghĩ chẳng bao giờ có thể xảy ra, nhưng tôi đã không thắng nổi lí trí của mình... </p><p> Thế là những ngày tháng sau đó, tôi và Viễn Sơn đã chìm đắm vào lưới tình không thể tự chủ được. Thực lòng tôi không muốn làm tổn thương đến vợ anh, tôi chỉ cần anh và tình yêu của anh, còn bất cứ vấn đề khác tôi không cần nghĩ đến. </p><p> Tôi đã nghĩ rằng Viễn Sơn cũng có những ý nghĩ giống như tôi. Chỉ đến một ngày khi tôi phát hiện thấy Viễn Sơn ngồi chết lặng ngắm bức ảnh của vợ anh, trong mắt anh là cả một sự giày vò hối hận khôn xiết. Tôi mới nhận ra rằng tôi đã nhầm... </p><p> Tôi bắt đầu lao đầu vào việc tìm người mai mối, gặp gỡ không biết bao nhiêu người đàn ông khác để tìm mọi cách trốn tránh anh. Nhưng tất cả mọi cuộc mai mối đều không thành, bởi vì ánh mắt vô hồn và sự lạnh lùng trong tôi khiến họ đều cảm thấy sợ hãi... </p><p> Chỉ duy nhất có Thành, sau lần đầu tiên gặp tôi, anh vẫn không bao giờ bỏ cuộc, không ngừng theo đuổi tôi. Một thời gian sau, để quên đi Viễn Sơn và cũng một phần cảm động vì sự kiên trì của Thành, tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh. </p><p> Thành có nụ cười rất hồn nhiên và thuần khiết. Anh rất thích đi chơi, và thường kéo tôi đi dã ngoại bằng chiếc xe máy của mình. Anh nói tôi như một con chim nhỏ, nếu cứ nằm yên một chỗ sẽ dễ sinh bệnh, chính vì vậy anh cần phải đưa tôi đi thật nhiều nơi để tôi được đổi gió... Tình yêu và sự chân thành của Thành đã khiến trái tim tôi dần ấm áp trở lại. </p><p> Chiếc bật lửa Viễn Sơn tặng cho tôi, tôi vẫn giữ bên mình như một vật bất ly thân. Những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thường đem nó ra ngắm nghía và nghịch những đốm lửa nhỏ li ti với tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai. Trong giây phút đó, dường như chỉ có một mình tôi với thế giới của mình. Thành không bao giờ hỏi tôi vì sao tôi lại yêu quý chiếc bật lửa đó như thế, nhưng anh cũng biết đó chắc chắn là vật vô cùng quan trọng đối với tôi... </p><p> Mùa xuân lại đến, những cơn mưa dai dẳng mang đến cho lòng người một cảm giác man mác lạ kỳ. Tôi bất giác nhớ về những ngày tháng bên Viễn Sơn, trong lòng lại chợt thấy nhớ anh da diết... </p><p> Tối hôm đó, tôi uống một chút rượu và có phần mệt mỏi. Thành lo lắng dìu tôi về nhà. Trong căn phòng ấm cúng, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi, tôi như người mộng du chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất của anh... Trong bất giác, hình ảnh Viễn Sơn lại hiện về, trái tim bỗng chốc lại cảm thấy đau nhói. </p><p> Khi tôi tỉnh dậy cũng đã là 2 giờ đêm. Thành đã đi tự độ nào. Tôi muốn đi tìm một cốc nước, liền theo thói quen đưa tay vào túi lấy chiếc bật lửa. Nhưng chiếc bật lửa đã biến mất. Tôi hoảng loạn lục tung khắp nơi trong phòng tìm kiếm nhưng nó dường như đã bị bốc hơi. </p><p> Tôi òa khóc và gọi điện cho Thành. Trong lúc ấy, tôi đã không ngần ngại nói thật cho anh biết mọi chuyện liên quan đến chiếc bật lửa kỷ niệm ấy. Sau khi nghe xong, Thành không nói gì, anh chỉ lặng lẽ thở dài và cúp máy. Từ sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ còn gặp Thành nữa. </p><p> Năm ngày sau tôi nhận được một gói giấy nhỏ. Trong đó là chiếc bật lửa của tôi và một bức thư của Thành. Anh nói anh đã đi một nơi rất xa... Trái tim tôi lại đau đớn dữ dội. Một cảm giác quen thuộc biết chừng nào. Giờ đây, khi tôi nhận ra mình đã yêu Thành thì tất cả mọi thứ đã quá muộn màng... </p><p> HPPL (Dịch từ “Câu chuyện hội” - TQ</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phuonglinh, post: 8328, member: 797"] [b]Chiếc bật lửa kỷ niệm[/b] Chia tay với mối tình đầu, trái tim tôi cũng đã trở nên băng giá. Tôi không còn tin vào tình cảm và giữ khoảng cách với tất cả những người con trai tôi đã gặp. Đúng lúc đó, Viễn Sơn xuất hiện. Viễn Sơn là Phó Tổng giám đốc mới được điều đến công ty tôi làm việc. Anh hơn 30 tuổi, đó là một người đàn ông nhã nhặn và lịch thiệp. Anh có đôi bàn tay rất đẹp với những ngón tay thon dài mềm mại, sau này quen rồi tôi thường đùa anh nên đổi nghề là một nghệ sĩ dương cầm hơn là làm một nhà doanh nhân. Lý do vì sao tôi tin tưởng ở Viễn Sơn và không ngại ngần làm bạn với anh cũng vì một nguyên nhân rất quan trọng: Viễn Sơn đã kết hôn! Từ bé, tôi đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của bố mẹ, cho nên không bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sẽ yêu một người đã có gia đình. Viễn Sơn như một người anh trai hiền từ, vô cùng khoan dung độ lượng với tôi. Anh biết khi uống trà tôi thích thả một bông hoa hồng vào trong cốc, từ đó trong cốc trà của tôi không bao giờ thiếu một bông hồng mới nở. Anh biết tôi thích nghịch bật lửa, nên vào ngày sinh nhật của tôi đã mua tặng tôi một chiếc bật lửa rất đặc biệt, đó là mỗi lần bật lửa lên, thì trong chiếc bật lửa sẽ đồng thời phát ra một bản nhạc rất êm dịu. Biết tôi ở một mình, lại thường không tự biết chăm sóc bản thân mình, cho nên anh cũng luôn cẩn thận mua thức ăn sẵn để trong tủ lạnh cho tôi, hoặc lấy mọi lí do để có thể mời tôi về nhà cùng ăn cơm với gia đình anh. Viễn Sơn có một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Vợ anh rất hiền thảo và dịu dàng, anh cũng đã có một cô con gái nhỏ xinh xắn. Tôi vô cùng ngưỡng mộ gia đình anh, ở nơi đó lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận thấy hạnh phúc đang tràn ngập. Ngày tròn một năm tôi và bạn trai chia tay nhau, tôi đã nhận được thiếp cưới của bạn trai gửi về từ bên Mỹ. Việc đó vốn dĩ tôi đã biết trước, nhưng khi phải đối mặt với sự thật ấy, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình sụp đổ và tan vỡ. Tôi hiểu rằng mình đã thật sự vĩnh viễn mất đi mối tình đầu của mình, tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã hằng vun đắp. Tối hôm đó, tôi đã uống rất nhiều rượu, Viễn Sơn chỉ ngồi bên cạnh tôi, cũng không nói một lời và lặng lẽ uống rượu. Khi từ quán rượu bước ra cũng đã là nửa đêm, anh đưa tôi lên xe của anh và đưa tôi về nhà. Lúc trên xe tôi đổ quỵ bên vai anh, bất ngờ òa khóc nức nở. Anh dịu dàng ôm nhẹ tôi vào lòng và khẽ hôn lên những giọt nước mắt của tôi... Sau tối hôm đó, khi gặp lại Viễn Sơn tôi có một cảm giác ngượng nghịu chưa từng có. Dù anh vẫn luôn quan tâm dịu dàng với tôi, nhưng tôi không còn cảm giác tự nhiên vô tư như lúc trước nữa. Trái tim tôi dường như có vật gì đó đè nặng, một cảm giác kì lạ chưa bao giờ có. Mùa đông đến, tuyết phủ trắng cả đất trời. Cứ mỗi lần chuyển mùa vào đông tôi thường hay bị cảm nặng, thường xuyên phải xin nghỉ làm ở nhà dưỡng bệnh. Mai là đồng nghiệp và cũng là bạn gái thân nhất của tôi ở nơi đây. Mỗi lần tôi bị bệnh, Mai không ngại vất vả ngày đêm túc trực chăm sóc cho tôi. Ngày hôm nay cũng vậy, Mai đến giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp. Nhưng hôm nay, tâm trạng Mai có vẻ không được vui. Mai khẽ thì thầm tâm sự với tôi, cô rất yêu một người con trai, người đó là bạn học trước đây của cô. Nhưng giờ đây người đó đã có người yêu khác và họ chuẩn bị sắp kết hôn. Mai rất buồn, cô lặng lẽ thở dài một cách bất lực: “Mình biết mình nên tỉnh lại, không nên tiếp tục nhớ đến anh ta nữa. Nhưng mình đã yêu anh ấy thật rồi, và cũng biết rằng mãi mãi cả đời này không bao giờ có được anh ấy. Mỗi lần nghĩ đến anh ấy, trái tim mình lại đau nhói. Bình biết không? Khi nhớ đến ai mà trái tim cảm thấy đau đớn, đó chính là tình yêu...”. Từng câu nói của Mai bất chợt làm trái tim tôi thảng thốt. Nhớ đến một người mà trái tim thấy nhói đau? Một cảm giác quen thuộc biết chừng nào. Đúng vậy, mỗi lần nghĩ đến Viễn Sơn, tôi nhận thấy trái tim tôi đã có những cảm giác kì lạ như thế. Tôi đã yêu Viễn Sơn rồi sao? Đó là một chuyện tôi đã nghĩ chẳng bao giờ có thể xảy ra, nhưng tôi đã không thắng nổi lí trí của mình... Thế là những ngày tháng sau đó, tôi và Viễn Sơn đã chìm đắm vào lưới tình không thể tự chủ được. Thực lòng tôi không muốn làm tổn thương đến vợ anh, tôi chỉ cần anh và tình yêu của anh, còn bất cứ vấn đề khác tôi không cần nghĩ đến. Tôi đã nghĩ rằng Viễn Sơn cũng có những ý nghĩ giống như tôi. Chỉ đến một ngày khi tôi phát hiện thấy Viễn Sơn ngồi chết lặng ngắm bức ảnh của vợ anh, trong mắt anh là cả một sự giày vò hối hận khôn xiết. Tôi mới nhận ra rằng tôi đã nhầm... Tôi bắt đầu lao đầu vào việc tìm người mai mối, gặp gỡ không biết bao nhiêu người đàn ông khác để tìm mọi cách trốn tránh anh. Nhưng tất cả mọi cuộc mai mối đều không thành, bởi vì ánh mắt vô hồn và sự lạnh lùng trong tôi khiến họ đều cảm thấy sợ hãi... Chỉ duy nhất có Thành, sau lần đầu tiên gặp tôi, anh vẫn không bao giờ bỏ cuộc, không ngừng theo đuổi tôi. Một thời gian sau, để quên đi Viễn Sơn và cũng một phần cảm động vì sự kiên trì của Thành, tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh. Thành có nụ cười rất hồn nhiên và thuần khiết. Anh rất thích đi chơi, và thường kéo tôi đi dã ngoại bằng chiếc xe máy của mình. Anh nói tôi như một con chim nhỏ, nếu cứ nằm yên một chỗ sẽ dễ sinh bệnh, chính vì vậy anh cần phải đưa tôi đi thật nhiều nơi để tôi được đổi gió... Tình yêu và sự chân thành của Thành đã khiến trái tim tôi dần ấm áp trở lại. Chiếc bật lửa Viễn Sơn tặng cho tôi, tôi vẫn giữ bên mình như một vật bất ly thân. Những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thường đem nó ra ngắm nghía và nghịch những đốm lửa nhỏ li ti với tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai. Trong giây phút đó, dường như chỉ có một mình tôi với thế giới của mình. Thành không bao giờ hỏi tôi vì sao tôi lại yêu quý chiếc bật lửa đó như thế, nhưng anh cũng biết đó chắc chắn là vật vô cùng quan trọng đối với tôi... Mùa xuân lại đến, những cơn mưa dai dẳng mang đến cho lòng người một cảm giác man mác lạ kỳ. Tôi bất giác nhớ về những ngày tháng bên Viễn Sơn, trong lòng lại chợt thấy nhớ anh da diết... Tối hôm đó, tôi uống một chút rượu và có phần mệt mỏi. Thành lo lắng dìu tôi về nhà. Trong căn phòng ấm cúng, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi, tôi như người mộng du chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất của anh... Trong bất giác, hình ảnh Viễn Sơn lại hiện về, trái tim bỗng chốc lại cảm thấy đau nhói. Khi tôi tỉnh dậy cũng đã là 2 giờ đêm. Thành đã đi tự độ nào. Tôi muốn đi tìm một cốc nước, liền theo thói quen đưa tay vào túi lấy chiếc bật lửa. Nhưng chiếc bật lửa đã biến mất. Tôi hoảng loạn lục tung khắp nơi trong phòng tìm kiếm nhưng nó dường như đã bị bốc hơi. Tôi òa khóc và gọi điện cho Thành. Trong lúc ấy, tôi đã không ngần ngại nói thật cho anh biết mọi chuyện liên quan đến chiếc bật lửa kỷ niệm ấy. Sau khi nghe xong, Thành không nói gì, anh chỉ lặng lẽ thở dài và cúp máy. Từ sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ còn gặp Thành nữa. Năm ngày sau tôi nhận được một gói giấy nhỏ. Trong đó là chiếc bật lửa của tôi và một bức thư của Thành. Anh nói anh đã đi một nơi rất xa... Trái tim tôi lại đau đớn dữ dội. Một cảm giác quen thuộc biết chừng nào. Giờ đây, khi tôi nhận ra mình đã yêu Thành thì tất cả mọi thứ đã quá muộn màng... HPPL (Dịch từ “Câu chuyện hội” - TQ [/QUOTE]
Insert quotes…
Mã xác nhận
Trả lời
CHÚC MỪNG SINH NHẬT SVCVIETNAM
Bên trên
Bottom