Trình đơn
Tin tức
show map
Authors
Diễn đàn
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Có gì mới
Bài mới
New media
New media comments
Bài viết mới trong hồ sơ
Hoạt động gần đây
Media
New media
New comments
Tìm media
Thành viên
Đang truy cập
Bài viết mới trong hồ sơ
Tìm trong bài viết hồ sơ
Credits
Transactions
SVC$: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Trình đơn
Đăng nhập
Đăng ký
Guest viewing is limited
You have a limited number of page views remaining
1 guest views remaining
Register now to remove this limitation
Diễn đàn
GIẢI TRÍ | THƯ GIÃN | HỌC TẬP
Truyện đọc
Loại khác
Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu ^_^
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời vào chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phuonglinh" data-source="post: 32090" data-attributes="member: 797"><p><strong>Hát để tặng một người đàn ông</strong></p><p></p><p>Như mọi con người sinh ra và lớn lên trong cuộc sống, tôi cũng nuôi một ước mơ. Ước mơ đến cháy bỏng của tôi là sẽ trở thành ca sĩ. Nhưng như mọi con người sinh ra trong cuộc đời này, con đường tôi chọn giống như con đường quê có quá nhiều sỏi đá. Tôi đi trên con đường quê ấy bằng đôi chân trần và đôi chân ấy do dẫm lên quá nhiều đá sỏi nên đã không còn đau đớn. Tôi mơ trở thành ca sĩ bởi vì tôi khao khát được hát. Giống như ai đã phong tặng cho một cô ca sĩ nào đó những lời đẹp đẽ này: Em là con chim lạ, đến đây ngứa cổ hát chơi. Vâng, tôi thèm ngứa cổ hát chơi, hát khản giọng, hát như thể nếu không được hát, tôi sẽ không phải là tôi. Nhưng con đường tôi đi đã bị mẹ tôi ngăn chặn. Bà dứt khoát bảo tôi phải đi con đường khác.</p><p></p><p>Năm tôi 10 tuổi, ba tôi qua đời trong một lần đi biển. Biển gắn liền cả cuộc đời ba tôi cho đến khi ông chết. Nơi tôi sinh ra là một làng chài, làng chài với bãi cát không bao giờ yên tĩnh bởi luôn có những tàu cá cập bờ, người xôn xao gánh cá đem lên, người tranh thủ chọn những loại cá xấy xẻ ra phơi ngay tại bãi.</p><p></p><p>Ngay tại bãi cát biển ấy, dưới những bóng cây dừa là những quán hàng tạm bợ, bán đủ mọi thứ phục vụ người trong xóm. Người dân biển rất thích nghe ca vọng cổ, nên khắp trong xóm lúc nào cũng nghe những làn điệu cải lương phát ra. Bài hát này trộn với bài hát kia, trộn thêm tiếng sóng vỗ ồn ào tạo thành một âm thanh riêng của xóm.</p><p></p><p>Ba tôi là một tay đi biển giỏi, một trong những người đi biển giỏi nhất làng. Còn mẹ tôi là một người con của phố, chẳng dính líu gì tới làng biển này. Chính tình yêu với ba đã khiến cho mẹ trở thành một phần của làng.</p><p></p><p>Và tôi sinh ra đời trong một vụ mùa cá cơm đầy thuyền. Vì thế ba đặt tên cho tôi là Phúc. Ý ba nói, có tôi, nhà có nhiều phúc lộc.</p><p></p><p>Thật ra là làng biển của chúng tôi chẳng cách phố bao xa. Từ phố, đi theo con đường nhỏ “thơm lừng mùi nước mắm” là tới làng. Ba và mẹ gặp nhau trong lớp học.</p><p></p><p>Ba đẹp trai, ăn nói nhỏ nhẹ còn mẹ thì đẹp gái, tánh tình dễ thương. Những ngày không học thì ba theo ông nội đi biển, có con cá ngon ba lại lặn lội đến tới nhà tỏ tình cùng mẹ. Vậy là những con cá tươi thay vì những đóa hoa hồng đã gắn kết đời của hai người với nhau.</p><p></p><p>Sau lớp 12 thì ba đi học một lớp thuyền trưởng, trở thành thuyền trưởng của con tàu riêng ở nhà. Mẹ vốn giỏi giang buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa ngay trong xóm, kiêm luôn cung cấp nước mắm cho những tay buôn chuyến, cho nên kinh tế gia đình rất khấm khá.</p><p></p><p>Còn ba thì thường xuyên lênh đênh dài ngày trên biển trong những chuyến săn cá ngừ đại dương. Nghe nói con tàu của ba ra tận khơi xa gần quần đảo Trường Sa.</p><p> </p><p>Còn tôi, mặc dù là đứa con của làng biển, nhưng tôi chẳng làm việc gì đến biển. Tôi đi học, hàng ngày về phụ bán hàng cho mẹ. Hôm ba tôi qua đời. Gió giống như ngập đầy con phố. Tôi nghe cả bao nhiêu cỏ cây cùng run lên trong cơn bão to.</p><p></p><p>Trước đó mấy ngày, mọi phương tiện thông tin đều thông báo là có cơn bão lớn sắp vào bờ, tất cả mọi tàu thuyền đang ra khơi xa phải về lại đất liền. Ba cũng đưa tàu của mình về đất liền. Nhưng con tàu đã không về kịp, ba và vài người trên con tàu đã bị nhấn chìm trong mưa gió ấy giữa đại dương.</p><p></p><p>Khi ba tôi qua đời, mẹ tôi mới 31 tuổi. Với người đàn bà, tuổi ba mươi rực rỡ như một bông hoa đang bung cánh nở. Mẹ lại không giống như những người đàn bà ở biển, phải ra biển gánh cá, lựa cá cho nên nhan sắc mẹ lại càng xinh đẹp hơn.</p><p></p><p>Năm tôi 14 tuổi, tôi lên nhà nội để dễ dàng lo việc học, hàng tuần mới về một lần. Đó cùng là lúc mẹ đem lòng yêu một người đàn ông khác. Lúc đầu, khi thấy chú Ngọc xuất hiện trong nhà, tôi thấy đã có dấu hiệu trong ánh mắt mẹ. Đó là ánh mắt của một người đàn bà đang yêu.</p><p></p><p>Lạ lùng thật, người ta không thể dấu điều gì trong ánh mắt mình. Chú Ngọc quen biết nhà tôi khi tôi còn rất nhỏ, chú lại chẳng liên quan gì tới nghề biển. Chú Ngọc là giáo viên của ngôi trường tiểu học của làng.</p><p></p><p>Nói chung thì chú hiền lành, ngoài những giờ dạy học chú thường ra bãi biển, đi thăm các nhà. Chú vẫn thường ghé lại hàng tạp hóa của mẹ để uống cà phê, vì sau này mẹ mở thêm một hàng cà phê do yêu cầu của nhiều người.</p><p></p><p>Tôi 15 tuổi, con sóng lớn của đời tôi là vào một buổi chiều, mẹ bảo hôm nay mẹ có mời chú Ngọc cùng ăn cơm. Hôm đó, mẹ nói: “Chú Ngọc sẽ về ở nhà mình. Mẹ sẽ làm một bữa cơm mời hàng xóm họ hàng tới dự, con sẽ gọi chú Ngọc bằng dượng”.</p><p></p><p>Tôi còn nhỏ, chưa phản ứng kịp thời với điều người lớn gọi là tình yêu. Nhưng tôi đã phản kháng theo cách của mình, là bỏ dở bữa cơm chạy ùa ra biển. Biển mênh mông trong đêm cứ ầm ì, còn tôi ngồi trên mép một chiếc thuyền thúng, nhìn ra một vùng thẳm sâu đen ấy mà không hiểu mình đã đang mất một điều gì?</p><p></p><p>Năm tôi 18 tuổi, đậu vào đại học, tôi đã khăn gói vô Sài Gòn. Tôi phản kháng theo cách của một đứa con gái mới lớn bằng cách ở lì luôn tại khu nội trú suốt mấy tháng hè không về nhà.</p><p></p><p>Khi đó, mẹ đã sinh thêm một đứa em. Mẹ bảo: “Nếu còn học hát, mẹ sẽ không gởi tiền”. Hè, tôi không về, mẹ bảo: “Không về, mẹ không gửi tiền”. Tôi vẫn đi học hát, rồi tôi bắt đầu đi hát ở các tụ điểm nhỏ.</p><p></p><p>Tôi vừa đi học, lại vừa đi học hát. Tôi bỏ dở dang nửa chừng chương trình học bên kinh tế, tôi thi vào trường cao đẳng văn hóa, tôi chọn con đường ca hát. Tôi không về nhà vào dịp hè. Mẹ không gởi tiền lên thật.</p><p></p><p>Tôi viết thư về cho mẹ: “Mẹ đã có chồng khác, mẹ đã có con khác, mẹ cần gì đứa con này”. Tôi không biết là lá thư chỉ có mấy dòng đó lại làm cho mẹ đau đớn. Tôi không hề biết rằng tôi không để mẹ phí cả tuổi xuân trong khi mẹ vẫn cần một người đàn ông để mẹ sẻ chia những buồn vui trong cuộc đời này.</p><p></p><p>Tôi đã khó khăn như thế nào ở chốn không phải của mình để tiếp tục cuộc hành trình mà mình đã chọn. Tôi xem mình giống như một đứa con rơi, bị ném ra ngoài đường. Tôi căm thù mẹ tôi.</p><p></p><p>Tôi không hiểu bằng cách nào mà chú Ngọc đã tìm tới ngay trường tôi đang học. Chú ngồi đợi tôi ở phòng khách rất lâu. Cho đến khi tôi hết tiết học.</p><p></p><p>- Chú tìm tới đây làm gì? Mẹ bảo chú vào đây phải không?</p><p></p><p>- Tôi đã vênh mặt nói chuyện với người đàn ông đó.</p><p></p><p>Chú Ngọc nhỏ nhẹ: - Con có thể ra quán cà phê mình nói chuyện riêng được không?</p><p></p><p>Quán cà phê buổi trưa vắng khách. Chú Ngọc không nói về tôi, không nói về mẹ. Chú kể về giấc mơ của chú. Ngày đó, chú mơ trở thành một tay đàn guitar cự phách, nhưng giấc mộng không thành vì gia đình không ủng hộ. Thế là chú đành bỏ dở dang giấc mộng của mình mà đi theo nghề giáo.</p><p></p><p>- Có thể khi chú bước về nhà con đã làm cho con buồn. Chú không thể nói lời xin lỗi con, nhưng chú chỉ xin được giúp con. Giúp không phải để con tha thứ cho chú.</p><p>Một bọc giấy nhỏ gói rất kín, tôi đã mở ra khi trở về nhà. Đó là toàn bộ số tiền dành dụm của chú Ngọc, chú vừa rút ra từ ngân hàng. Chú muốn tôi tiếp tục học để thỏa giấc mộng của mình.</p><p></p><p>Chú Ngọc đã leo lên chuyến xe đò ngay sau đó, trở về. Chú bảo: “Con đừng từ chối lòng tốt của chú. Và cũng đừng nói cho mẹ con biết. Con nhé”. Tôi đã bảo chú Ngọc: “Vậy cũng được. Coi như tôi mượn ông số tiền này. Khi nào có tôi trả lại ông”. Chú Ngọc nhìn tôi: “Ừ, quan trọng là con đi hết con đường con đã chọn”.</p><p></p><p>***</p><p></p><p>Hôm trường tổ chức tổng kết cho khóa học tốt nghiệp, tôi có giấy mời về gia đình. Nhưng giấy mời đã gởi đi, vẫn không thấy mẹ trả lời. Bạn bè tôi ai cũng có người thân ngồi bên dưới. Tới phiên tôi lên hát. Ngước nhìn xuống dưới, tôi đã thấy một người đàn ông vừa chen tìm chỗ ngồi. Đó là chú Ngọc.</p><p></p><p>Tôi nói: “Em xin hát tặng bài này cho một người đàn ông. Chú Ngọc”. Và tôi hát. Khi chú Ngọc lên sân khấu, đưa cho tôi bó hoa chú đã mang theo. Tôi nhòa nước mắt. Còn chú thì thầm thì: “Ngày mai về nhà con nhé”. Tôi gật đầu.</p><p><strong><p style="text-align: right">Khuê Việt Trường </p><p></strong><a href="http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=834&vartinid=4392&varnhomid=2" target="_blank">http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=834&vartinid=4392&varnhomid=2</a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phuonglinh, post: 32090, member: 797"] [b]Hát để tặng một người đàn ông[/b] Như mọi con người sinh ra và lớn lên trong cuộc sống, tôi cũng nuôi một ước mơ. Ước mơ đến cháy bỏng của tôi là sẽ trở thành ca sĩ. Nhưng như mọi con người sinh ra trong cuộc đời này, con đường tôi chọn giống như con đường quê có quá nhiều sỏi đá. Tôi đi trên con đường quê ấy bằng đôi chân trần và đôi chân ấy do dẫm lên quá nhiều đá sỏi nên đã không còn đau đớn. Tôi mơ trở thành ca sĩ bởi vì tôi khao khát được hát. Giống như ai đã phong tặng cho một cô ca sĩ nào đó những lời đẹp đẽ này: Em là con chim lạ, đến đây ngứa cổ hát chơi. Vâng, tôi thèm ngứa cổ hát chơi, hát khản giọng, hát như thể nếu không được hát, tôi sẽ không phải là tôi. Nhưng con đường tôi đi đã bị mẹ tôi ngăn chặn. Bà dứt khoát bảo tôi phải đi con đường khác. Năm tôi 10 tuổi, ba tôi qua đời trong một lần đi biển. Biển gắn liền cả cuộc đời ba tôi cho đến khi ông chết. Nơi tôi sinh ra là một làng chài, làng chài với bãi cát không bao giờ yên tĩnh bởi luôn có những tàu cá cập bờ, người xôn xao gánh cá đem lên, người tranh thủ chọn những loại cá xấy xẻ ra phơi ngay tại bãi. Ngay tại bãi cát biển ấy, dưới những bóng cây dừa là những quán hàng tạm bợ, bán đủ mọi thứ phục vụ người trong xóm. Người dân biển rất thích nghe ca vọng cổ, nên khắp trong xóm lúc nào cũng nghe những làn điệu cải lương phát ra. Bài hát này trộn với bài hát kia, trộn thêm tiếng sóng vỗ ồn ào tạo thành một âm thanh riêng của xóm. Ba tôi là một tay đi biển giỏi, một trong những người đi biển giỏi nhất làng. Còn mẹ tôi là một người con của phố, chẳng dính líu gì tới làng biển này. Chính tình yêu với ba đã khiến cho mẹ trở thành một phần của làng. Và tôi sinh ra đời trong một vụ mùa cá cơm đầy thuyền. Vì thế ba đặt tên cho tôi là Phúc. Ý ba nói, có tôi, nhà có nhiều phúc lộc. Thật ra là làng biển của chúng tôi chẳng cách phố bao xa. Từ phố, đi theo con đường nhỏ “thơm lừng mùi nước mắm” là tới làng. Ba và mẹ gặp nhau trong lớp học. Ba đẹp trai, ăn nói nhỏ nhẹ còn mẹ thì đẹp gái, tánh tình dễ thương. Những ngày không học thì ba theo ông nội đi biển, có con cá ngon ba lại lặn lội đến tới nhà tỏ tình cùng mẹ. Vậy là những con cá tươi thay vì những đóa hoa hồng đã gắn kết đời của hai người với nhau. Sau lớp 12 thì ba đi học một lớp thuyền trưởng, trở thành thuyền trưởng của con tàu riêng ở nhà. Mẹ vốn giỏi giang buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa ngay trong xóm, kiêm luôn cung cấp nước mắm cho những tay buôn chuyến, cho nên kinh tế gia đình rất khấm khá. Còn ba thì thường xuyên lênh đênh dài ngày trên biển trong những chuyến săn cá ngừ đại dương. Nghe nói con tàu của ba ra tận khơi xa gần quần đảo Trường Sa. Còn tôi, mặc dù là đứa con của làng biển, nhưng tôi chẳng làm việc gì đến biển. Tôi đi học, hàng ngày về phụ bán hàng cho mẹ. Hôm ba tôi qua đời. Gió giống như ngập đầy con phố. Tôi nghe cả bao nhiêu cỏ cây cùng run lên trong cơn bão to. Trước đó mấy ngày, mọi phương tiện thông tin đều thông báo là có cơn bão lớn sắp vào bờ, tất cả mọi tàu thuyền đang ra khơi xa phải về lại đất liền. Ba cũng đưa tàu của mình về đất liền. Nhưng con tàu đã không về kịp, ba và vài người trên con tàu đã bị nhấn chìm trong mưa gió ấy giữa đại dương. Khi ba tôi qua đời, mẹ tôi mới 31 tuổi. Với người đàn bà, tuổi ba mươi rực rỡ như một bông hoa đang bung cánh nở. Mẹ lại không giống như những người đàn bà ở biển, phải ra biển gánh cá, lựa cá cho nên nhan sắc mẹ lại càng xinh đẹp hơn. Năm tôi 14 tuổi, tôi lên nhà nội để dễ dàng lo việc học, hàng tuần mới về một lần. Đó cùng là lúc mẹ đem lòng yêu một người đàn ông khác. Lúc đầu, khi thấy chú Ngọc xuất hiện trong nhà, tôi thấy đã có dấu hiệu trong ánh mắt mẹ. Đó là ánh mắt của một người đàn bà đang yêu. Lạ lùng thật, người ta không thể dấu điều gì trong ánh mắt mình. Chú Ngọc quen biết nhà tôi khi tôi còn rất nhỏ, chú lại chẳng liên quan gì tới nghề biển. Chú Ngọc là giáo viên của ngôi trường tiểu học của làng. Nói chung thì chú hiền lành, ngoài những giờ dạy học chú thường ra bãi biển, đi thăm các nhà. Chú vẫn thường ghé lại hàng tạp hóa của mẹ để uống cà phê, vì sau này mẹ mở thêm một hàng cà phê do yêu cầu của nhiều người. Tôi 15 tuổi, con sóng lớn của đời tôi là vào một buổi chiều, mẹ bảo hôm nay mẹ có mời chú Ngọc cùng ăn cơm. Hôm đó, mẹ nói: “Chú Ngọc sẽ về ở nhà mình. Mẹ sẽ làm một bữa cơm mời hàng xóm họ hàng tới dự, con sẽ gọi chú Ngọc bằng dượng”. Tôi còn nhỏ, chưa phản ứng kịp thời với điều người lớn gọi là tình yêu. Nhưng tôi đã phản kháng theo cách của mình, là bỏ dở bữa cơm chạy ùa ra biển. Biển mênh mông trong đêm cứ ầm ì, còn tôi ngồi trên mép một chiếc thuyền thúng, nhìn ra một vùng thẳm sâu đen ấy mà không hiểu mình đã đang mất một điều gì? Năm tôi 18 tuổi, đậu vào đại học, tôi đã khăn gói vô Sài Gòn. Tôi phản kháng theo cách của một đứa con gái mới lớn bằng cách ở lì luôn tại khu nội trú suốt mấy tháng hè không về nhà. Khi đó, mẹ đã sinh thêm một đứa em. Mẹ bảo: “Nếu còn học hát, mẹ sẽ không gởi tiền”. Hè, tôi không về, mẹ bảo: “Không về, mẹ không gửi tiền”. Tôi vẫn đi học hát, rồi tôi bắt đầu đi hát ở các tụ điểm nhỏ. Tôi vừa đi học, lại vừa đi học hát. Tôi bỏ dở dang nửa chừng chương trình học bên kinh tế, tôi thi vào trường cao đẳng văn hóa, tôi chọn con đường ca hát. Tôi không về nhà vào dịp hè. Mẹ không gởi tiền lên thật. Tôi viết thư về cho mẹ: “Mẹ đã có chồng khác, mẹ đã có con khác, mẹ cần gì đứa con này”. Tôi không biết là lá thư chỉ có mấy dòng đó lại làm cho mẹ đau đớn. Tôi không hề biết rằng tôi không để mẹ phí cả tuổi xuân trong khi mẹ vẫn cần một người đàn ông để mẹ sẻ chia những buồn vui trong cuộc đời này. Tôi đã khó khăn như thế nào ở chốn không phải của mình để tiếp tục cuộc hành trình mà mình đã chọn. Tôi xem mình giống như một đứa con rơi, bị ném ra ngoài đường. Tôi căm thù mẹ tôi. Tôi không hiểu bằng cách nào mà chú Ngọc đã tìm tới ngay trường tôi đang học. Chú ngồi đợi tôi ở phòng khách rất lâu. Cho đến khi tôi hết tiết học. - Chú tìm tới đây làm gì? Mẹ bảo chú vào đây phải không? - Tôi đã vênh mặt nói chuyện với người đàn ông đó. Chú Ngọc nhỏ nhẹ: - Con có thể ra quán cà phê mình nói chuyện riêng được không? Quán cà phê buổi trưa vắng khách. Chú Ngọc không nói về tôi, không nói về mẹ. Chú kể về giấc mơ của chú. Ngày đó, chú mơ trở thành một tay đàn guitar cự phách, nhưng giấc mộng không thành vì gia đình không ủng hộ. Thế là chú đành bỏ dở dang giấc mộng của mình mà đi theo nghề giáo. - Có thể khi chú bước về nhà con đã làm cho con buồn. Chú không thể nói lời xin lỗi con, nhưng chú chỉ xin được giúp con. Giúp không phải để con tha thứ cho chú. Một bọc giấy nhỏ gói rất kín, tôi đã mở ra khi trở về nhà. Đó là toàn bộ số tiền dành dụm của chú Ngọc, chú vừa rút ra từ ngân hàng. Chú muốn tôi tiếp tục học để thỏa giấc mộng của mình. Chú Ngọc đã leo lên chuyến xe đò ngay sau đó, trở về. Chú bảo: “Con đừng từ chối lòng tốt của chú. Và cũng đừng nói cho mẹ con biết. Con nhé”. Tôi đã bảo chú Ngọc: “Vậy cũng được. Coi như tôi mượn ông số tiền này. Khi nào có tôi trả lại ông”. Chú Ngọc nhìn tôi: “Ừ, quan trọng là con đi hết con đường con đã chọn”. *** Hôm trường tổ chức tổng kết cho khóa học tốt nghiệp, tôi có giấy mời về gia đình. Nhưng giấy mời đã gởi đi, vẫn không thấy mẹ trả lời. Bạn bè tôi ai cũng có người thân ngồi bên dưới. Tới phiên tôi lên hát. Ngước nhìn xuống dưới, tôi đã thấy một người đàn ông vừa chen tìm chỗ ngồi. Đó là chú Ngọc. Tôi nói: “Em xin hát tặng bài này cho một người đàn ông. Chú Ngọc”. Và tôi hát. Khi chú Ngọc lên sân khấu, đưa cho tôi bó hoa chú đã mang theo. Tôi nhòa nước mắt. Còn chú thì thầm thì: “Ngày mai về nhà con nhé”. Tôi gật đầu. [B][RIGHT]Khuê Việt Trường [/RIGHT][/B] [URL="http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=834&vartinid=4392&varnhomid=2"]http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=834&vartinid=4392&varnhomid=2[/URL] [/QUOTE]
Insert quotes…
Mã xác nhận
Trả lời
CHÚC MỪNG SINH NHẬT SVCVIETNAM
Bên trên
Bottom