Trình đơn
Tin tức
show map
Authors
Diễn đàn
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Có gì mới
Bài mới
New media
New media comments
Bài viết mới trong hồ sơ
Hoạt động gần đây
Media
New media
New comments
Tìm media
Thành viên
Đang truy cập
Bài viết mới trong hồ sơ
Tìm trong bài viết hồ sơ
Credits
Transactions
SVC$: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài mới
Tìm trong diễn đàn
Trình đơn
Đăng nhập
Đăng ký
Guest viewing is limited
You have a limited number of page views remaining
0 guest views remaining
Register now to remove this limitation
Diễn đàn
GIẢI TRÍ | THƯ GIÃN | HỌC TẬP
Truyện đọc
Loại khác
Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu ^_^
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời vào chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phuonglinh" data-source="post: 26449" data-attributes="member: 797"><p><strong>Làm hồng chút môi cho em nhờ</strong></p><p></p><p>“Anh đi đây”. Ba chữ viết bằng bút bi, bằng chữ hoa trên tờ giấy nhỏ xé ra trong tập vở để dằn lên chiếc gạt tàn thuốc. Chiếc gạt tàn thuốc đã đầy những mẩu tàn thuốc hút dở dang, đó đúng là những mẩu tàn thuốc do Tấn hút.</p><p></p><p>Tôi vẫn thường bảo Tấn sợ mấy điếu thuốc bị đau, cho nên chỉ hút vài hơi ở đầu điếu thuốc là vội dụi tắt. Tấn giải thích là anh hút thuốc như một thói quen, thói quen đó giống như mỗi ngày anh phải đi bộ một vòng trên phố. Anh còn nói thêm là thói quen đó giống như thích nhìn gương mặt tôi rạng rỡ, nói cười.</p><p></p><p>Tấn không nói, nhưng tôi biết anh còn có một thói quen là mỗi ngày anh nhắn cho tôi một tin nhắn. Tin nhắn ấy anh không cần tôi trả lời, vì thật sự là tôi chẳng bận tâm trả lời vì tôi đã giành hết trái tim anh. Tôi giống như ly cà phê buổi sáng. Anh thí dụ như thế. Rồi anh tự nói: “Trước khi nghĩ ra ly cà phê, người ta làm gì để ngồi quán vào buổi sáng nhỉ?”.</p><p></p><p>Ừ, ngàn năm trước người ta đâu có lê la ngồi quán cà phê như bây giờ. Cà phê là một cây mọc trong rừng Châu Phi. Mãi khi cây cà phê được đưa sang trồng ở Ả Rập thì được chế biến thành rượu vào những năm 1000. Đến năm 1600, một tay buôn Ấn Độ tên Baba Budan đã nuốt hạt cà phê vào bụng để mang chúng rời khỏi Ả Rập, từ đó cà phê mới có cơ hội có mặt khắp thế giới. Và đến năm 1800, Brazin trở thành nước sản xuất cà phê lớn nhất thế giới, và đến lúc này mới có... ly cà phê.</p><p></p><p>Anh rất thú vị khi kể chuyện lịch sử của cây cà phê. “Bởi đâu có ai biết chuyện gian nan của giống cây này để giờ này mình có nó để uống đâu”. Còn tôi thì không quan tâm đến ly cà phê, tôi chỉ thích nghe anh đánh đàn. Tôi không am hiểu về âm nhạc, nhưng khi anh vuốt dây đàn trong không gian tĩnh lặng của khu vườn lao xao lá cỏ là tôi cảm thấy như lòng mình nhẹ tênh, quên lãng đi mọi chuyện thế sự và bao chuyện lo âu.</p><p></p><p>Nhưng không có Tấn, tôi vẫn hẹn hò. Không ai giải thích được điều này, tôi lại càng không giải thích được điều này. Dẫu tôi biết rằng cộng trừ nhân chia tất cả những người con trai tôi quen thì anh là người rộng lượng và yêu tôi vô điều kiện. Anh không hỏi tại sao tối thứ bảy anh nhắn tin rủ tôi đi ăn tôi lại không trả lời. Làm sao tôi trả lời với anh được khi lại đang ngồi sau lưng xe của Nguyên.</p><p></p><p>Nguyên khác với anh là luôn tò mò vào chuyện riêng tư của tôi: “Chàng nào nhắn tin cho em phải không?”. Tôi sẽ trả lời: “Bạn đồng nghiệp đó mà”. Nguyên bảo: “Đưa máy cho anh xem”.</p><p></p><p>Anh luôn nhắn tin một cách khôn khéo, nên cho dù Nguyên đọc được tin nhắn của anh vẫn không hiểu những dòng chữ ở đó. Anh viết: ranh, caphe bonmua. Ý anh bảo nếu tôi rảnh thì tới quán cà phê Bốn Mùa, anh đang ngồi ở đó. Anh viết: mot, hai?. Có nghĩa là tôi đang ở một mình hay đang ở bên cạnh người khác. Nếu tôi nhắn trả lời có nghĩa là tôi đang ở một mình, đến lúc đó anh sẽ gọi điện. Nếu anh nhắn nho&nho thì tôi hiểu rằng anh đang nhớ tôi.</p><p></p><p>Tôi hỏi Tấn: “Anh không ghen, không kiểm tra người mình yêu, có ngày anh sẽ mất”. Anh hỏi lại tôi: “Một ngày có bao nhiêu giờ đồng hồ em nhỉ?”. Tôi chưa kịp trả lời. “Hai mươi bốn giờ. Không ai kiểm tra được một người nào đó trọn vẹn 24 giờ nếu người đó rắp tâm phản bội. Người ta có thể phản bội ngay trong giấc mơ nữa kìa. Có phải không?”.</p><p></p><p>Thật lòng thì tôi không yêu Nguyên. Nhưng Nguyên lại nhiều thời gian và tiền bạc hơn anh. Nguyên xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn anh. Nguyên kiểm soát tôi nhiều hơn anh. Có thể cách xuất hiện, cách tạo cớ gặp gỡ và cớ kiểm soát lẫn nhau là một phương pháp đã đổ nghiêng trái tim một người phụ nữ.</p><p></p><p>Nhà tôi có con đường bê tông xi măng, sát bên là nhà giữ trẻ tư nhân, chẳng bao giờ Tấn tới, vì tôi bảo: “Không được đâu, khi nào em cho phép thì anh tới”. Còn Nguyên thì lì lợm đem xe tới trước nhà giữ trẻ từ khi tôi mới vừa thức dậy, ngó sang nhà tôi.</p><p></p><p>Bình thường thì mọi người lầm tưởng Nguyên đang gởi con ở nhà trẻ, chứ không ai ngờ rằng anh chàng đang đợi tôi đi làm. Lúc đầu thì tôi thích thú vì có người săn đón, nhưng sau một tháng thì tôi chán như chán ăn cơm nếp. Nguyên cũng biết là Tấn yêu tôi, nhưng Nguyên hùng hổ tuyên bố: “Anh và em chỉ đi chơi với nhau như là bạn bè mời nhau uống ly nước thôi mà. Có gì đâu”.</p><p></p><p>Vậy đó, tôi đùa giỡn tình yêu của Tấn như thể anh là một mái ngói rêu phong. Tôi hồn nhiên làm cho anh đau đớn mà tôi ngộ nhận rằng chẳng có chuyện gì xảy ra khi tôi lên xe của một người đàn ông khác, vòng tay ôm vòng lưng một người đàn ông khác và để da thịt của mình chạm vào một người đàn ông khác.</p><p></p><p>Vẫn biết rằng trong trái tim của tôi đầy ắp bóng hình anh, nhưng đôi khi vì mải mê vui chơi, tôi quên mất rằng anh đang đợi. Tôi quên mất rằng trái tim của một người đàn ông khi đã yêu một người đàn bà nào rồi thì đó là trái tim dễ vỡ nhất trần gian này. Tôi đã làm cho trái tim của Tấn vỡ tan tành.</p><p></p><p>“Anh đi đây”. Chỉ là ba chữ bình thường được ghép lại trong hai mươi bốn chữ cái nhưng đó là một cuộc từ ly. Anh vẫn có cách riêng của mình khi nói với tôi một điều gì. Đó là những mảnh giấy mang bao nhiêu ngọn sóng vỗ về. Tôi có một ngăn kéo riêng giữ những mảnh giấy nhỏ của anh. Còn giờ đây, căn phòng của anh buổi sáng còn vương những vệt nắng đang khoan thai chào ngày mới.</p><p></p><p>Có thể tấm giấy ấy sẽ làm cho tôi vui mừng, vì tôi đã được tự do. Tôi tự do xuống phố trong buổi chiều rộn ràng lá nhẹ nhàng rơi xuống. Tôi tự do vào vũ trường để cụng những ly bia sóng sánh, để ngả ngớn môi cười, để nghe mọi người khen tôi đẹp. Tôi thong thả ôm vòng lưng Nguyên qua cầu, qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Nhưng tôi chông chênh theo tờ giấy dằn trên bàn.</p><p></p><p>Tôi bước chân xuống bậc cấp, bà chủ chạy theo: “Cô Ân, cậu Tấn bảo rằng cậu đã trả tiền phòng đến cuối năm, cậu để căn phòng lại cho cô muốn dùng vào việc gì thì làm”.</p><p></p><p>Tôi gật đầu chào bà. Căn phòng anh để lại là dằng dặc kỷ niệm, là môi hôn lần đầu, là run trong tay người, là những điếu thuốc hút chỉ vừa cháy ngọn, là tin nhắn không cần trả lời. Và là gì nữa, là tôi liên tục thất hẹn cùng anh. Thì ra trong tình yêu, không ai có thể chịu đựng mãi mãi sự lỗi hẹn.</p><p></p><p>Đó là tấm vé cuối cùng của chuyến tàu. Cô bán vé cười dịu dàng: “Nếu chị mua không kịp vé, tới khuya mới có chuyến tàu kế tiếp”. Tôi cám ơn. Tôi không thể giải thích với chị rằng tôi chỉ cần tấm vé của chuyến tàu này, tôi không cần vé của bất cứ chuyến tàu nào khác. Tôi dự tính nếu không mua được vé, tôi sẽ vẫn lên tàu dù có phải bị nộp phạt.</p><p></p><p>Tôi vừa bước lên tàu thì con tàu chuyển bánh. Ôi, bên dưới là những bàn tay vẫy. Không có ai vẫy tôi vì không ai biết rằng tôi có mặt ở trên con tàu này. Điện thoại của tôi chỉ có những cuộc gọi nhỡ của Nguyên. Tôi nhẹ nhàng chuyển số điện thoại của Nguyên qua chế độ xóa.</p><p></p><p>Tàu đã rời khỏi phố, nắng đã tắt, chỉ còn lại những gam màu vàng nhạt, rất nhạt. Lấp loáng bên ngoài là những ngọn đèn đường đã bật lên. Tôi rời khỏi ghế ngồi của mình, bắt đầu di chuyển lên toa phía trước. Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng con tàu còn rất nhiều ghế trống. Những toa tàu vắng người và âm thanh va chạm của đường ray mang một nỗi buồn day dứt.</p><p></p><p>Tôi chen, tôi bước. Tôi phải chen, phải bước nếu không sẽ chậm. Trong cuộc đời tôi khi chỉ chậm một bước chân là đã nghìn trùng. Và tôi đã nhìn thấy anh. Anh đang ngó người nhìn ra ô cửa sổ của toa tàu. Ngoài đó đêm, ngoài đó rừng, anh nhìn gì ngoài đó?</p><p></p><p>Bên cạnh anh vẫn còn một ghế trống. Âm thanh từ chiếc loa của chiếc máy hát anh mang theo vang ra rất khẽ: “Hôm chợt thấy em đi về bên kia phố. Trong lòng bỗng vui như đời rất lạ. Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa. Làm lời hát ca trên đường đi. Tôi tìm thấy tôi như giọt nắng kia. Làm hồng chút môi cho em nhờ.”(*)</p><p></p><p>Tôi tới gần anh: “Xin lỗi anh, tôi có thể ngồi ở chỗ...”. Tôi chỉ mới nói tới đó thì anh đã níu tay tôi. Ôi, tại sao tôi khóc? Vì lúc đó tin nhắn của anh đã vừa hiện lên trong máy tôi: nho&nho.</p><p></p><p>(*)lời bài hát “Cho đời chút ơn” của Trịnh Công Sơn.</p><p><a href="http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=785&vartinid=4100&varnhomid=2" target="_blank">http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=785&vartinid=4100&varnhomid=2</a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phuonglinh, post: 26449, member: 797"] [b]Làm hồng chút môi cho em nhờ[/b] “Anh đi đây”. Ba chữ viết bằng bút bi, bằng chữ hoa trên tờ giấy nhỏ xé ra trong tập vở để dằn lên chiếc gạt tàn thuốc. Chiếc gạt tàn thuốc đã đầy những mẩu tàn thuốc hút dở dang, đó đúng là những mẩu tàn thuốc do Tấn hút. Tôi vẫn thường bảo Tấn sợ mấy điếu thuốc bị đau, cho nên chỉ hút vài hơi ở đầu điếu thuốc là vội dụi tắt. Tấn giải thích là anh hút thuốc như một thói quen, thói quen đó giống như mỗi ngày anh phải đi bộ một vòng trên phố. Anh còn nói thêm là thói quen đó giống như thích nhìn gương mặt tôi rạng rỡ, nói cười. Tấn không nói, nhưng tôi biết anh còn có một thói quen là mỗi ngày anh nhắn cho tôi một tin nhắn. Tin nhắn ấy anh không cần tôi trả lời, vì thật sự là tôi chẳng bận tâm trả lời vì tôi đã giành hết trái tim anh. Tôi giống như ly cà phê buổi sáng. Anh thí dụ như thế. Rồi anh tự nói: “Trước khi nghĩ ra ly cà phê, người ta làm gì để ngồi quán vào buổi sáng nhỉ?”. Ừ, ngàn năm trước người ta đâu có lê la ngồi quán cà phê như bây giờ. Cà phê là một cây mọc trong rừng Châu Phi. Mãi khi cây cà phê được đưa sang trồng ở Ả Rập thì được chế biến thành rượu vào những năm 1000. Đến năm 1600, một tay buôn Ấn Độ tên Baba Budan đã nuốt hạt cà phê vào bụng để mang chúng rời khỏi Ả Rập, từ đó cà phê mới có cơ hội có mặt khắp thế giới. Và đến năm 1800, Brazin trở thành nước sản xuất cà phê lớn nhất thế giới, và đến lúc này mới có... ly cà phê. Anh rất thú vị khi kể chuyện lịch sử của cây cà phê. “Bởi đâu có ai biết chuyện gian nan của giống cây này để giờ này mình có nó để uống đâu”. Còn tôi thì không quan tâm đến ly cà phê, tôi chỉ thích nghe anh đánh đàn. Tôi không am hiểu về âm nhạc, nhưng khi anh vuốt dây đàn trong không gian tĩnh lặng của khu vườn lao xao lá cỏ là tôi cảm thấy như lòng mình nhẹ tênh, quên lãng đi mọi chuyện thế sự và bao chuyện lo âu. Nhưng không có Tấn, tôi vẫn hẹn hò. Không ai giải thích được điều này, tôi lại càng không giải thích được điều này. Dẫu tôi biết rằng cộng trừ nhân chia tất cả những người con trai tôi quen thì anh là người rộng lượng và yêu tôi vô điều kiện. Anh không hỏi tại sao tối thứ bảy anh nhắn tin rủ tôi đi ăn tôi lại không trả lời. Làm sao tôi trả lời với anh được khi lại đang ngồi sau lưng xe của Nguyên. Nguyên khác với anh là luôn tò mò vào chuyện riêng tư của tôi: “Chàng nào nhắn tin cho em phải không?”. Tôi sẽ trả lời: “Bạn đồng nghiệp đó mà”. Nguyên bảo: “Đưa máy cho anh xem”. Anh luôn nhắn tin một cách khôn khéo, nên cho dù Nguyên đọc được tin nhắn của anh vẫn không hiểu những dòng chữ ở đó. Anh viết: ranh, caphe bonmua. Ý anh bảo nếu tôi rảnh thì tới quán cà phê Bốn Mùa, anh đang ngồi ở đó. Anh viết: mot, hai?. Có nghĩa là tôi đang ở một mình hay đang ở bên cạnh người khác. Nếu tôi nhắn trả lời có nghĩa là tôi đang ở một mình, đến lúc đó anh sẽ gọi điện. Nếu anh nhắn nho&nho thì tôi hiểu rằng anh đang nhớ tôi. Tôi hỏi Tấn: “Anh không ghen, không kiểm tra người mình yêu, có ngày anh sẽ mất”. Anh hỏi lại tôi: “Một ngày có bao nhiêu giờ đồng hồ em nhỉ?”. Tôi chưa kịp trả lời. “Hai mươi bốn giờ. Không ai kiểm tra được một người nào đó trọn vẹn 24 giờ nếu người đó rắp tâm phản bội. Người ta có thể phản bội ngay trong giấc mơ nữa kìa. Có phải không?”. Thật lòng thì tôi không yêu Nguyên. Nhưng Nguyên lại nhiều thời gian và tiền bạc hơn anh. Nguyên xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn anh. Nguyên kiểm soát tôi nhiều hơn anh. Có thể cách xuất hiện, cách tạo cớ gặp gỡ và cớ kiểm soát lẫn nhau là một phương pháp đã đổ nghiêng trái tim một người phụ nữ. Nhà tôi có con đường bê tông xi măng, sát bên là nhà giữ trẻ tư nhân, chẳng bao giờ Tấn tới, vì tôi bảo: “Không được đâu, khi nào em cho phép thì anh tới”. Còn Nguyên thì lì lợm đem xe tới trước nhà giữ trẻ từ khi tôi mới vừa thức dậy, ngó sang nhà tôi. Bình thường thì mọi người lầm tưởng Nguyên đang gởi con ở nhà trẻ, chứ không ai ngờ rằng anh chàng đang đợi tôi đi làm. Lúc đầu thì tôi thích thú vì có người săn đón, nhưng sau một tháng thì tôi chán như chán ăn cơm nếp. Nguyên cũng biết là Tấn yêu tôi, nhưng Nguyên hùng hổ tuyên bố: “Anh và em chỉ đi chơi với nhau như là bạn bè mời nhau uống ly nước thôi mà. Có gì đâu”. Vậy đó, tôi đùa giỡn tình yêu của Tấn như thể anh là một mái ngói rêu phong. Tôi hồn nhiên làm cho anh đau đớn mà tôi ngộ nhận rằng chẳng có chuyện gì xảy ra khi tôi lên xe của một người đàn ông khác, vòng tay ôm vòng lưng một người đàn ông khác và để da thịt của mình chạm vào một người đàn ông khác. Vẫn biết rằng trong trái tim của tôi đầy ắp bóng hình anh, nhưng đôi khi vì mải mê vui chơi, tôi quên mất rằng anh đang đợi. Tôi quên mất rằng trái tim của một người đàn ông khi đã yêu một người đàn bà nào rồi thì đó là trái tim dễ vỡ nhất trần gian này. Tôi đã làm cho trái tim của Tấn vỡ tan tành. “Anh đi đây”. Chỉ là ba chữ bình thường được ghép lại trong hai mươi bốn chữ cái nhưng đó là một cuộc từ ly. Anh vẫn có cách riêng của mình khi nói với tôi một điều gì. Đó là những mảnh giấy mang bao nhiêu ngọn sóng vỗ về. Tôi có một ngăn kéo riêng giữ những mảnh giấy nhỏ của anh. Còn giờ đây, căn phòng của anh buổi sáng còn vương những vệt nắng đang khoan thai chào ngày mới. Có thể tấm giấy ấy sẽ làm cho tôi vui mừng, vì tôi đã được tự do. Tôi tự do xuống phố trong buổi chiều rộn ràng lá nhẹ nhàng rơi xuống. Tôi tự do vào vũ trường để cụng những ly bia sóng sánh, để ngả ngớn môi cười, để nghe mọi người khen tôi đẹp. Tôi thong thả ôm vòng lưng Nguyên qua cầu, qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Nhưng tôi chông chênh theo tờ giấy dằn trên bàn. Tôi bước chân xuống bậc cấp, bà chủ chạy theo: “Cô Ân, cậu Tấn bảo rằng cậu đã trả tiền phòng đến cuối năm, cậu để căn phòng lại cho cô muốn dùng vào việc gì thì làm”. Tôi gật đầu chào bà. Căn phòng anh để lại là dằng dặc kỷ niệm, là môi hôn lần đầu, là run trong tay người, là những điếu thuốc hút chỉ vừa cháy ngọn, là tin nhắn không cần trả lời. Và là gì nữa, là tôi liên tục thất hẹn cùng anh. Thì ra trong tình yêu, không ai có thể chịu đựng mãi mãi sự lỗi hẹn. Đó là tấm vé cuối cùng của chuyến tàu. Cô bán vé cười dịu dàng: “Nếu chị mua không kịp vé, tới khuya mới có chuyến tàu kế tiếp”. Tôi cám ơn. Tôi không thể giải thích với chị rằng tôi chỉ cần tấm vé của chuyến tàu này, tôi không cần vé của bất cứ chuyến tàu nào khác. Tôi dự tính nếu không mua được vé, tôi sẽ vẫn lên tàu dù có phải bị nộp phạt. Tôi vừa bước lên tàu thì con tàu chuyển bánh. Ôi, bên dưới là những bàn tay vẫy. Không có ai vẫy tôi vì không ai biết rằng tôi có mặt ở trên con tàu này. Điện thoại của tôi chỉ có những cuộc gọi nhỡ của Nguyên. Tôi nhẹ nhàng chuyển số điện thoại của Nguyên qua chế độ xóa. Tàu đã rời khỏi phố, nắng đã tắt, chỉ còn lại những gam màu vàng nhạt, rất nhạt. Lấp loáng bên ngoài là những ngọn đèn đường đã bật lên. Tôi rời khỏi ghế ngồi của mình, bắt đầu di chuyển lên toa phía trước. Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng con tàu còn rất nhiều ghế trống. Những toa tàu vắng người và âm thanh va chạm của đường ray mang một nỗi buồn day dứt. Tôi chen, tôi bước. Tôi phải chen, phải bước nếu không sẽ chậm. Trong cuộc đời tôi khi chỉ chậm một bước chân là đã nghìn trùng. Và tôi đã nhìn thấy anh. Anh đang ngó người nhìn ra ô cửa sổ của toa tàu. Ngoài đó đêm, ngoài đó rừng, anh nhìn gì ngoài đó? Bên cạnh anh vẫn còn một ghế trống. Âm thanh từ chiếc loa của chiếc máy hát anh mang theo vang ra rất khẽ: “Hôm chợt thấy em đi về bên kia phố. Trong lòng bỗng vui như đời rất lạ. Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa. Làm lời hát ca trên đường đi. Tôi tìm thấy tôi như giọt nắng kia. Làm hồng chút môi cho em nhờ.”(*) Tôi tới gần anh: “Xin lỗi anh, tôi có thể ngồi ở chỗ...”. Tôi chỉ mới nói tới đó thì anh đã níu tay tôi. Ôi, tại sao tôi khóc? Vì lúc đó tin nhắn của anh đã vừa hiện lên trong máy tôi: nho&nho. (*)lời bài hát “Cho đời chút ơn” của Trịnh Công Sơn. [URL="http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=785&vartinid=4100&varnhomid=2"]http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=785&vartinid=4100&varnhomid=2[/URL] [/QUOTE]
Insert quotes…
Mã xác nhận
Trả lời
CHÚC MỪNG SINH NHẬT SVCVIETNAM
Bên trên
Bottom